Ở một chỗ sâu trong Minh Vực có một căn phòng không có cửa sổ, mọi người ở Minh Vực cho dù ngu ngốc cũng biết căn phòng đó là nơi không thể đến gần nếu như không muốn chết. Lúc này, cửa phòng đang được đóng chặt, đứng canh cửa là hai nha hoàn sinh đôi xinh đẹp. Bên trong phòng là một mảnh trống trải, chỉ có một cái ghế ở giữa nhà, xung quang đều là những vách tường bị phá hỏng, làm cho bên trong phòng không có một chút ánh sáng nào, Diêm Minh đang ngồi trên chiếc ghế trong căn phòng tối đó, nhìn không chớp mắt vào vách tường đối diện.
Trên vách tường đối diện treo hai bức tranh, bức tranh bên trái vẽ một cô gái có vẻ ngoài thanh tú, bức tranh bên phải vẽ một người đàn ông trung niên cao lớn, khôi ngô, người con gái kia dĩ nhiên chính là Nam Cung Lạc Lạc, còn người đàn ông bên cạnh chính lá vực chủ tiền nhiệm của Minh Vực, cũng là sư phụ của Diêm Minh.
Nam Cung Lạc Lạc vẫn luôn muốn điều tra thân thế của nàng, Diêm Minh biết, hắn tốn bao công sức đưa Nam Cung Lạc Lạc về hoang mạc, chính vì sợ rằng nàng sẽ điều tra ra được. Hắn có thể làm hàng nghìn việc chỉ để đổi lấy nụ cười của nàng, có thể vừa dụ dỗ vừa lừa gạt nàng để đổi lấy một chút dịu dàng, nhưng nếu như nàng biết được mình là đứa con mồ côi của gia tộc Nam Cung, nếu như nàng biết được mình là một trong những hung thủ giết toàn bộ người nhà Nam Cung, nàng sẽ không nở nụ cười với hắn nữa. Diêm Minh nắm chặt tay làm xương cốt kêu lên răng rắc, thật đáng chết, tại sao lại có thể để cho nàng chạy trốn, mấy người....kia, thủ vệ và nha hoàn làm việc ăn hại cũng đã bị hắn chặt đầu, nhưng dù cho có chặt một vạn cái đầu của bọn họ thì bọn họ cũng không thể bù đắp được sai lầm đã gây ra, làm cho hắn bực mình chính là Nam Cung Lạc Lạc thế nào mà lại đánh bậy đánh bạ đi đến Đông Kỳ các, Tiêu Quy Ứng đối với Nam Cung Lạc Lạc có ý định gì, bản thân là một người đàn ông hắn làm sao lại không biết.
Diêm Minh hít sâu một hơi, để nội lực đè lửa giận trong lòng xuống, không nên gấp gáp, Đông Kỳ các sẽ không tồn tại được bao lâu nữa đâu, hắn đã giao nhiệm vụ cho nữ nhân kia, người đàn bà gọi là Tiết Tình ý cũng không phải là phế vật, chắc chắn nàng sẽ hảo hảo mà giúp hắn xử lý xong những chướng ngại vật ở giữa. Ở trong căn phòng mờ tối, Diêm Minh cười tà mị một tiếng, thời điểm đón Nam Cung Lạc Lạc trở lại sắp chín muồi rồi.
Ánh mắt của Nam Cung Lạc Lạc vì thuốc giải mà Tiết Tình mang về càng ngày càng có sức sống, ngược lại Tiết Tình không còn chút sức sống nào, chắc chắn chính là vì việc chậm trễ chưa đưa cho Trình Các chủ câu trả lời hắn mong muốn. Nàng là một cô gái nhỏ lớn lên ở đô thị mang trên mình tư tưởng, phẩm chất như trong sách đạo đức, mặc dù thích xem truyện võ hiệp, nhưng đối với giang hồ đuổi đuổi giết giết rất không có hứng thú, quả nhiên là cuộc sống làm phú bà ở nông thôn vẫn hấp dẫn nàng hơn, nàng rất muốn buông tay tất cả chạy khỏi nơi này, tất nhiên là với điều kiện Diêm Minh sẽ không đuổi giết nàng, Diêm Minh nhất định sẽ không bỏ qua cho người làm trái lệnh của hắn.
Nói đến Trình Các chủ Tây Lân các, hắn cũng là người bị ép, cuộc đời hắn cũng không dễ dàng để người phụ nữ của mình mang thai, sống đến năm ba mươi tuổi đối với người con gái tên Hòa Đa có xảy ra quan hệ nhưng vẫn không có thai con của mình, cũng năm ba mươi tuổi ấy, trước khi chết phụ thân hắn nằm ở trên giường kéo tay hắn nói: "Nhớ lời tổ tông, xây dựng lại Kỳ Lân các" Ngay thời điểm đó Tây Lân các đã càng ngày càng tàn lụi, phía Đông Kỳ các lại là một cảnh tưởng vui sướng hoan hỉ, Trình Các chủ cũng có lúc dự cảm được rằng dù mình có dốc sức cả đời cũng không thể hoàn thành nguyện vọng của tổ tiên, hắn muốn có nhiều con trai, như thế khi hắn chết đi giống như cha mình có thể giao lại trách nhiệm nặng nề là xây dựng lại Kỳ Lân các cho con trai của mình.
Ba năm sau khi phụ thân chết, phu nhân Trình Các chủ cuối cùng cũng mang thai, lo lắng chờ đợi sinh hạ con trai nhưng rốt cuộc lại là con gái, giống như dội xuống một gáo nước lạnh, nữ nhi nuôi trong nhà chính là để lập gia đình, ý đồ to lớn bá nghiệp của hắn, nguyện vọng của tổ tiên hắn, chẳng lẽ nhất định Tây Lân các không thể có người nối nghiệp sao. Không thể đem nguyện vọng gửi gắm vào con cái mình, Trình Các chủ muốn mình trước khi già có thể tự tay hoàn thành nguyện vọng cả đời - xây dựng lại Kỳ Lân các. Đây là lúc cung Côn Luân và phái Võ Đang đang tranh đấu với nhau, Tây Lân các đưa một bàn tay nhỏ bé ra với cung Côn Luân, quyến rũ cười một tiếng: "Come on baby, chúng ta cùng nhau đạp nó **!" Cung Côn Luân hớn hở đón nhận, phái đệ tử tới Tây Lân các hỗ trợ chiến đấu, chẳng qua là như thế vẫn còn chưa đủ, cung Côn Luân cũng có tính toán của riêng mình, không thể đem toàn lực ra giúp Tây Lân các, hơn nữa Đông Kỳ các với sự lãnh đạo của Tiêu Quy Ứng thế lực mạnh mẽ không phải là không nhìn thấy, đúng lúc Tây Lân các rơi vào tình cảnh chán nản, thì Minh Vực lại hướng về Tây Lân các đưa ra một chút **: "Come on baby, ta sẽ mười lần trong một đêm vận chuyển thương vàng cho ngươi."
Ngay lúc Trình Các chủ vừa định giở trò, vừa chờ sứ giả Minh Vực thì một cô gái xuất hiện đúng lúc như lời của chúa cứu thế, Tiết Tình một chân đạp đổ bức tường xông vào thế giới của Trình Các chủ, có thể biết được Trình Các chủ có bao nhiêu vui mừng, hắn sẽ chờ Minh Vực thực hiện lời hứa là lập tức sang bằng Đông Kỳ các. Nhưng Tiết Tình ở đây lừa lấy của hắn một chai thuốc sau đó cũng biến mất không chút tin tức, Trình Các chủ oán hận gào thét, ngươi không có lương tâm vứt bỏ ta, người nhà ngươi cũng không thực hiện đúng cam kết của hắn!
Lúc này, dĩ nhiên Tiết Tình không biết Diêm Minh và Trình Các chủ đều đang có tính toán với nàng, sau khi cùng Tiêu Quy Ứng đưa Lưu Huỳnh về phòng ngủ thì nhận được tin tức do sâu keo mang đến, An Loa hẹn nàng đến đỉnh Chủ Phong của Kỳ Lân các gặp nhau ở địa điểm cũ. Tiết Tình vẫn luôn do dự có nên cho Diêm Minh tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ tham sống sợ chết của nàng hay không, hay là dứt khoát tìm đến minh chủ võ lâm Nhị sư huynh để nương tựa đây, cuối cùng Tiết Tình vẫn cảm thấy tốt nhất vẫn không nên chọc tới Diêm Minh, phản bội Nhị sư huynh có thể lấy được sự tha thứ của hắn, nhưng đắc tội với Diêm Minh thì chỉ có một cái chết.
Vừa đúng lúc Lưu Huỳnh uống say, trong chốc lát sẽ không tỉnh được, mình có thể lén lút đi, lén lút quay về, không biết tại sao, chỉ là Tiết Tình không muốn cuốn Lưu Huỳnh vào chuyện này. Một mình Tiết Tình đi theo con đường gập ghềnh đi tới đỉnh Chủ Phong, có lẽ sẽ đi qua ranh giới đang được Đông Kỳ các canh giữ nghiêm ngặt, Tiết Tình mở ống trúc thả một con sâu keo ra, đỉnh Chủ Phong bốn phía đều được mai phục, dù sao cũng là lao động miễn phí vì thế không cần uổng phí, để cho Tất hộ tống mình vẫn sẽ tốt hơn.
Không lâu sau, Tất vô thanh vô thức từ phía sau cây đi ra, không biết là hắn đến nhanh, hay là hắn vẫn ẩn náu ở khu vực xung quanh.
"Chào, vị huynh đài này, đã lâu không gặp!" Nói xong Tiết Tình mới nhớ ra là Tất không biết nói chuyện.
Tất dường như không nghe thấy lời Tiết Tình nói, có lẽ vẫn nghe thấy, nhưng không muốn phản ứng lại với nàng mà thôi.
"An Loa hẹn ta ở địa điểm cũ của Kỳ Lân các, ta nghĩ ta cần ngươi hộ tống ta đến đó". Tiết Tình không thể làm gì khác hơn là trực tiếp nói ra.
Tất gật đầu một cái, bởi vì thực tế tuổi hắn nhỏ hơn Tiết Tình, thậm chí khuôn mặt trông còn trẻ hơn cả tuổi, nếu không phải Tiết Tình đã biết bản lĩnh của hắn, nhất định nàng sẽ cảm thấy hắn không đáng tin. Tất có dáng người thon gầy, ngược lại với Tiết Tình trông khỏe khoắn thì hắn rất giống người hoang mạc, như thế nào mà trong lòng Tiết Tình có cảm giác đang bắt nạt kẻ yếu nhỉ.
Tất là một hộ vệ đầy đủ tiêu chuẩn, đi trước mặt Tiết Tình dẫn đường dùng chủy thủ dắt bên người chém đứt cỏ dại, Tiết Tình xách quần áo đi theo phía sau, y phục của nàng vừa nhìn đã biết là đồ dùng xa xỉ của một con "dê béo", có lẽ thực sự nên mua hai bộ y phục khiêm tốn để có thể dễ dàng hàng động. Liên tiếp vượt mọi chông gai trèo lên đỉnh núi, một khối kiến trúc lớn có chút đổ nát kia chính là địa chỉ của Kỳ Lân các. Có thể thấy kiến trúc của Kỳ Lân các vô cùng tốt, trên mặt đất dù có vài vết nứt nhưng vẫn kiên cố như cũ, bước chân Tiết Tình ở một nơi bị bỏ hoang nhiều năm vọng lại âm thanh lớn hơn, tại sao lại chỉ nói đến tiếng bước chân của Tiết Tình, bởi vì Tất đi bộ không phát ra âm thanh, Lưu Huỳnh đi bộ âm thanh phát ra cũng rất nhẹ, thế mà gần như Tất không hề phát ra tí âm thanh nào, Tiết Tình rất muốn cởi giày của hắn ra nhìn lòng bàn chân hắn xem có phải giống với bàn chân mèo hay không.
Để không bị người khác bắt gặp, An Loa hẹn gặp Tiết Tình ở mật thất dưới mặt đất, Tiết Tình cho con sâu keo mà An Loa dùng để đưa tin cất cánh bay lên, sâu keo sẽ tự tìm về với chủ nhân, Tiết Tình chỉ cần đi theo nó là có thể tìm được An Loa. Ở Kỳ Lân các trừ trên mặt đất là khu vườn và kiến trúc, dưới mặt đất còn có hành cung kích thước cũng tương đối lớn, ở đỉnh núi mà lại đi đào một cái hố lớn như vậy, đừng nói là xây hành cung, cho dù chỉ để đào một cái hố chôn quan tài thôi đã hao tốn biết bao nhiêu là nhân lực vật lực, khối kiến trúc khổng lồ như thế mà vắng lặng cả trăm năm này, chung quanh mạng nhện chăng đầy, ngay cả Tiết Tình cũng cảm thấy đáng tiếc.
Đi theo sâu keo xuống địa cung tìm được An Loa, An Loa đang ngồi trên một cái ghế trong địa cung, vẻ mặt có chút cô đơn, Diêm Minh nhớ Nam Cung Lạc Lạc đến mức tức giận liền trút giận lên nàng, thực sự quá khó đoán. Thấy Tiết Tình tới, An Loa đứng lên, vẻ mặt lại biến thành lạnh nhạt giống như sư phụ nàng.
"Cái này, cầm về lặng lẽ đưa cho Nam Cung Lạc Lạc uống." An Loa đưa một cái bình nhỏ cho Tiết Tình.
"Đây là cái gì vậy?" Tay Tiết Tình nắm chặt cái bình cũng run lên, không phải là thuốc độc chứ, nhất định là An Loa đang vô cùng ghen tị nên muốn giết Nam Cung Lạc Lạc, nàng đưa thuốc cho Nam Cung Lạc Lạc uống không phải sẽ trở thành đồng lõa sao, nàng cũng không phải đồng tính luyến ái, tại sao lại bắt nàng vì một người phụ nữ xa lạ mà đắc tội với Diêm Minh!
"Thuốc trị cảm lạnh, vực chủ sai ta mang tới." An Loa trả lời.
Tiết Tình mở nắp bình ra ngửi một cái, có mùi gừng, quả thật rất giống mùi thuốc trị cảm lạnh, để đảm bảo khi về phải đưa lão đại phu kiểm tra lại một lần mới được, khi Diêm Minh giết người thì sẽ cho một đao để chết cho thống khoái, nhưng nếu là kẻ thù của Diêm Minh, nàng khó có thể biết được Diêm Minh có thể hay không đem nàng trói vào cột thiết trụ, từ từ cắt từng mảnh từng mảnh thịt trên người nàng.
"Còn gì nữa không? Không phải ngươi hẹn ta tới là muốn nói chuyện về Tây Lân các sao." Cất thuốc đi, vẻ mặt Tiết Tình trở nên nghiêm túc nói, trước khi đến nàng đã đưa ra rất nhiều giả thiết về mục đích gặp mặt lần này của An Loa, có khả năng nhất chính là bởi vì chuyện của Tây Lân các mãi vẫn chưa có động tĩnh gì nên hướng về phía nàng khởi binh vấn tội, nàng đã chuẩn bị mấy ngàn chữ để giải vây cho mình rồi.
"Không có gì nữa!" An Loa lạnh lùng nói.
"Không có gì?!" Khóe miệng Tiết Tình đem mấy ngàn chữ từ chối nuốt về, khuôn mặt có nhiều sắc thái biểu cảm.
Nàng ngàn dặm xa xôi, trèo đèo lội suối, da thịt mềm mại bị cỏ dại cứa thành vài vết thương, vậy mà ở trong hành cung vứt bỏ gặp phải một nhân vật chỉ vì muốn đưa một bình thuốc nhỏ xíu chữa cảm lạnh mà bắt nàng đến? Diêm Minh ngươi được lắm! Xem như ngươi lợi hại!
"Ta sẽ theo đường mật đạo trực tiếp đi xuống núi, các ngươi trở về đi." An Loa không hề nói giỡn, thực sự chỉ đưa một bình thuốc cho Tiết Tình.
"Đi thôi, người anh em." Tiết Tình ngoắc ngoắc tay với Tất, coi như là giảm cân đi, cỗ thân thể này lâu không luyện võ dường như cũng mập lên đôi chút.
Trên mặt Tất vẫn không có biểu tình gì, tuy nhiên trong lòng Tiết Tình vẫn cảm thấy trong lòng hắn đang cười nhạo mình rất ngu ngốc, bọn họ bị vực chủ vĩ đại coi như một con khỉ để đùa bỡn, vì để đưa cho nàng bình thuốc trị cảm lạnh mà để cho nàng chạy ngược chạy xuôi, cũng như sư tử trong đoàn xiếc thú chui qua vòng lửa để lấy khối thịt, vì nửa khắc bạc ông chủ cho mà đổi lại lấy nguy hiểm, tiếp tục như vậy thật sự sẽ bị Diêm Minh chuyển qua làm giáo viên thể chất mất!
Đi theo con đường cũ từ địa điểm cũ của Kỳ Lân các đi ra ngoài, trước mắt là cảnh tượng náo nhiệt, đao quang kiếm ảnh vù vù, tiếng kêu thảm thiết và tiếng la vang lên không dứt bên tai, một đám người Đông Kỳ các và Tây Lân các đang miệng lưỡi sắc sảo đánh nhau. Đáng chết, không phải đã bảo Trình Các chủ đợi tin tức của mình rồi mới phát động tiến công hay sao, quy mô như thế này không còn là nháo loạn nhỏ nữa rồi, thật đúng là liều mạng mà!
Tất giữ cánh tay Tiết Tình lại, đưa nàng tránh khỏi lưỡi đao, hai nhóm người đều đã giết người đỏ cả mắt rồi, ai còn để ý xem ngươi có phải là người phái Linh Vũ hay phái Võ Đang hay không, không cần biết, chỉ cần không phải là người mình thì giết tất cả, Tiết Tình rơi vào cảnh ngộ bất hạnh, nàng không phải là người Đông Kỳ các cũng không phải là người Tây Lân các, hai bên đều cho rằng nàng kẻ địch, đơn giản chính là trước mặt sau lưng đều có địch. Tất đưa thân thể cứng nhắc của Tiết Tình né qua tránh lại rất nhiều phiền toái, dứt khoát ôm chặt lấy Tiết Tình, đúng lúc Tiết Tình cảm thấy cực kì sợ hãi, Tất ôm lấy Tiết Tình ngã xuống bên cạnh, theo sườn dốc mà lăn xuống dưới.