Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 52: Hung thủ ám sát



Tiết Tình tò mò nhìn vào cây đàn: "Đàn này được làm từ ngọc?"

Ỷ Thuần cười nói: "Chiếc đàn gọi là "Ngọc sinh" là do một vị khách tặng."

Nhất định là rất đắt đây, trong lòng Tiết Tình đánh giá nó, cũng chính là món đồ tốt nhất mà nàng đánh giá được, chiếc đàn mà không phải ai dùng nhiều hoàng kim cũng có thể mua được nên người tặng đàn có lẽ là một đại lão bản của trấn này, Ỷ Thuần có thể  nói chuyện với người Nhật, trái tim Tiết Tình như muốn bay ra, lại không dám đi quá xa, thật sự đã bị Thích Phùng Đình này đã kích rồi. Một tiểu nha hoàn gõ cửa nói: "Tiểu thư, Sương công tử đã tới."

Ỷ Thuần khẩn trương đứng dậy, hai gò má phơn phớt hồng, Tiết Tình nhìn chữ "sương" được khắc bằng sừng này, chủ nhân của cây đàn đã đến, để không thành bóng đèn nên nhanh chóng tránh mặt đi mới đúng, đừng dậy chào tạm biệt Ỷ Thuần, Ỷ Thuần cũng không giữ lại, nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, không giống như cách đãi khách của một hoa khôi từng trải, không biết vị khách này có đáng giá để nàng phải đặt nhiều tâm tư như vậy hay không. Tiết Tình cố ý đi thật chậm rãi, nàng nhìn thấy ngoài cửa có mấy người đàn ông cao lớn mang theo một cỗ kiệu đặt ở cửa, người trong kiệu vẫn chưa đi ra ngoài, Tiết Tình đi càng chậm, ánh mắt vẫn cố ý liếc về phía sau, Ỷ Thuần đi ra, hành lễ với người trong kiệu, nhưng người trong kiệu vẫn không đi ra ngoài, chỉ vén rèm lên để lộ ra một khe hở nhỏ, lộ ra hai ngón tay tái nhợt nổi bật trên nền vải mành màu xanh. Không biết người trong kiệu là loại người nho nhã trá hình như Thích Phùng Đình hay là loại có vẻ ngoài khỏe đẹp như Tôn Phóng, Tiết Tình không có cơ hội được biết, nàng thở dài, người khác tối nay muốn làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mình lại như một cô linh trở về. Đi đi đi lại, cảm giác thấy thân thể có chút hoảng hốt, ở trong phòng cùng Ỷ Thuần đã uống mấy ly rượu, lúc ý chỉ cảm thấy rượu có vị ngọt rất dễ uống nên mới uống thêm mấy chén, bây giờ hẳn là lúc có chút không chống đỡ nổi. Tiết Tình vặn vẹo thắt lưng bước đi, bước chân càng ngày càng liêu xiêu, xuất hiện một cảm giác muốn thành tiên, trong miệng cười ha hả khúc khích, ngay cả chính nàng cũng không biết mình vui vẻ ở điểm nào, chỉ là cảm thấy rất vui! Vô cùng sáng khoái! Chuyện phiền não gì cũng biến mất, chỉ còn đọng lại sự vui vẻ! Những lúc vui vẻ như vậy phải đi tìm Lưu Huỳnh để chia sẻ mới được, cố gắng thẳng người, trực tiếp dùng thân thể mình gõ cửa, không có lý do gì đặc biệt mà nàng lại có thể cảm thấy vui vẻ như vậy. Tiếng cửa bị mình đụng phải vang lên loảng xoảng loảng xoảng, dĩ nhiên Lưu Huỳnh ra mở cửa, nhìn thấy Tiết Tình, Lưu Huỳnh rất kinh ngạc: "Đã muộn thế này.... ......tại sao người vẫn chưa ngủ?... ......."

Kỳ lạ, nhìn cái miệng nhỏ nhỏ của Lưu Huỳnh đang khép vào mở ra như muốn nói cái gì, một chữ Tiết Tình cũng không nghe rõ, lại cảm thấy miệng hắn nhích tới nhích lui nhìn thật chói mắt, không nhịn được liền hôn lên chặn miệng hắn lại, cũng không phải là hôn sâu, chẳng qua là chặt chẽ chặn miệng Lưu Huỳnh lại, theo bản năng Lưu Huỳnh muốn né tránh, Tiết Tình cảm giác được miếng thịt trên môi kia muốn chạy trốn, đuổi sát không tha, ép lại cắn một nhát, ngậm lên miệng ngươi xem ngươi còn thể chạy được không. Dọc theo đường cong mềm mại của lưỡi, Tiết Tình cười hài lòng giống như ăn được gà nướng của Thiền Không phương trượng, Lưu Huỳnh không chống cự nữa, để mặc cho Tiết Tình khi dễ môi của hắn, ánh mắt mở ra thật to, có thể thấy lông mi của Tiết Tình đang chớp chớp vì dục vọng mà như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, trong miệng thưởng thức mùi vị của Tiết Tình, nhận ra mùi rượu, thì ra là uống rượu, không trách được: "Hắc hắc hắc, tiểu yêu tinh, để cho tỷ tỷ hảo hảo yêu thương ngươi ~" Tiết Tình dùng tay ôm lấy thắt lưng Lưu Huỳnh. "Sư thúc, người uống nhiều rồi." Lưu Huỳnh đẩy tay Tiết Tình ra: "Đừng, đừng gọi ta là sư thúc!" Tiết Tình mất hứng nói. "Được, vậy gọi ngươi là gì?" Lưu Huỳnh nghiêm túc lắng nghe, có lẽ nhờ rượu mà có thể mớm nàng thú nhận ra tên thật của mình. "Gọi ta là.... ......"

"Cái gì?"

"Gọi ta là ... .....nữ vương!" Tiết Tình vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài của Lưu Huỳnh ra, lại tiếp túc kéo cổ áo lót xuống. Ngọn lửa mập mờ của lò huân hương bay lên, Lưu Huỳnh từng bước bị Tiết Tình ép lui sát về phía sau, tuy là Lưu Huỳnh chiếm thế hạ phong nhưng lại không có cảm giác muốn cự tuyệt, cũng không kháng cự, thậm chỉ còn cố tình hấp dẫn Tiết Tình, đôi môi mở ra dẫn dắt nàng vào sâu hơn, hai tay kéo nàng vào trong ngực, chân đã đụng phải mép giường, không biết là thật sự không còn chỗ nào để lùi nữa hay là cố tình đi vào đến nơi này. Dĩ nhiên Tiết Tình không hề khách khí đẩy Lưu Huỳnh xuống giường, nhảy vào ngồi trên người hắn, giống như một con báo đang nhìn xuống con linh dương chờ mình làm thịt, nàng có thể ăn hết hắn ngay lập tức, cũng có thể đùa giỡn từ từ thưởng thức, cảm giác của chúa tể vạn vật này làm cho Tiết Tình cảm thấy say mê, bàn tay luồn vào bên trong áo lót của Lưu Huỳnh, đi một đường ở bên trên, hai tay đông lạnh như băng chạm vào cơ thể ấm áp của Lưu Huỳnh, rõ ràng thân thể Lưu Huỳnh cứng lên một cái, nhiệt độ chênh lệch làm cho hắn cảm giác rõ ràng được Tiết Tình đang chạm vào mình, muốn phát tiết ra nhưng lại luống cuống tìm nơi bắt đầu. "Hãy biến thành người của ta." Tiết Tình nhẹ nhàng nói bên tai Lưu Huỳnh. Ngón tay Lưu Huỳnh đặt lên cái trán của Tiết Tình, ở trên da thịt Tiết Tình từ từ tụt xuống, mỗi tấc da tấc thịt đều làm cho hắn lưu luyến, muốn cứ được ôm nàng như vậy che chở để nàng ngủ ngon, cũng muốn chịu khuất phục trước dục vọng đang tỉnh giấc, nhưng hắn không cam lòng như vậy, hắn không muốn chiếm tiện nghi của nàng trong lúc nàng không tỉnh táo, hắn muốn lúc nàng hoàn toàn tỉnh táo cam tâm tình nguyện giao tất cả cho hắn. Tay Lưu Huỳnh chuyển qua bả vai Tiết Tình, tập trung nội lực đè xuống, điểm trụ huyệt đạo của nàng. "Ta đưa ngươi về phòng" Lưu Huỳnh ôm Tiết Tình vào trong ngực, giọng nói có chút khàn khàn, dục vọng như ngọn lửa hong khô cả người, cảm thấy vô cùng khát nước. Lưu Huỳnh ôm Tiết Tình về phòng của nàng, đặt nàng lên trên giường, đắp chăn kín lại, Tiết Tình trông giống như bị ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, Lưu Huỳnh đưa mắt dời đi, cái gì càng quý trọng vạn phần càng muốn bảo vệ nó, mặc dù nội tâm hắn cũng vô cùng muốn. Lưu Huỳnh thổi tắt nên, nhẹ nhàng đi ra cửa, Tiết Tình không cử động nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà đen như mực. Rượu ở chỗ Ỷ Thuần làm cho đầu óc nàng mơ mơ màng màng, nhưng thật ra thì nàng không say nghiêm trọng như vậy, trong đầu vẫn còn bộ phận tỉnh tảo, đại khái là mình đi đến đâu, bị mùi huân hương thôi thúc thế nào, đến chuyện mượn rượu mà bộc phát thú tính, vẫn còn chưa ăn đến miệng a! Đau buồn nhất chính là nhớ tới những hành động vừa rồi của mình thật muốn chết mà, say rượu làm nàng mất đi lý trí, vừa cảm giác làm chuyện mất mặt gì cũng sẽ không nhớ, nhưng nàng càng khẳng định ngày mai hoàn toàn nhớ được toàn bộ, nàng phải dùng bộ mặt gì để đi gặp Lưu Huỳnh đây! Thiếu chút nữa mình đã là tội phạm QJ! 

Kiển Điệp mang theo quan tài Động Trù trở về núi Cẩu Lũ, trước khi rời núi Cẩu Lũ đến Kỳ Lân các, Động Trù đã đào một cái hố to cho quan tài mình, nếu không mà chờ Kiển Điệp đào xong hố thì thi thể của Động Trù đã bốc mùi rồi. Quan tài đặt bên cạnh cái hố, chậm chạp không đưa vào, cũng không nỡ đưa vào. Lúc cha chết, nàng còn nhỏ, lúc mẹ chết, nàng biết có cha chờ mẹ ở dưới đó, mẹ sẽ không phải chịu sự cô đơn, nhưng mà không có ai ở dưới đó chờ Nhị bá phụ, hắn là một người cô đơn. "Nhị bá phụ, nếu không có ai chờ người thì người ở dưới đó chờ ta đi!" Kiển Điệp nói với quan tài. Căn nhà lá trên núi Cẩu Lũ đầy bụi bẩn, giống như khi Động Trù vẫn còn ở đó, bên cạnh bếp có đặt vài vò rượu lớn, y phục đặt trên đầu giường gần lò sưởi thì rách rưới, những thứ này cũng không ảnh hưởng đến hình tượng Động Trù trong lòng mọi người, hắn là công thần trong việc thành lập liên minh Võ Lâm, tất cả mọi người sẽ không quên hắn chính là một anh hùng. "Nhị bá phụ, người hẳn là rất vui đi, những gì ngươi muốn đều đã đạt được rồi."

Đương nhiên là quan tài không trả lời nàng, đỉnh núi trống vắng, trống vắng đến mức ngay cả một tiếng hồi âm cũng không có càng làm cho người đi theo cơ đơn hơn mà thôi, quả nhiên, vẫn nên chôn xuống. Sáng sớm hôm sau, ở Thanh Bình Nhạc lại có một trận tuyết mới, trắng sáng tinh khiết không tì vết. Có một chứng bệnh cưỡng bách nảy sinh, nhìn thấy mặt đất bên ngoài trắng xóa liền muốn giẫm cả hai chân lên, Tiết Tình chính là người như thế, nàng cũng không hẳn là muốn để lại dấu chân, nàng chỉ muốn viết chữ, bẻ một nhánh cây thật dài, ở trên mặt tuyết viết: Sừ hòa nhật đương ngọ, tạo huyết kiền tế bào, phục phương thảo san hô, thanh minh thượng hà đồ. "Tiết công tử, ngươi ở đây làm thơ sao?" Thích Phùng Đình và Mộ Lam đi đến. "Không có, ta không có, chỉ là tùy tiện viết vài chữ." Tiết Tình lặng lẽ đưa chân xóa sạch vết chữ. "Rượu ta đã cất xong, một lát nữa để lão Thích lấy một vò đưa cho ngươi." Mộ Lam nói. "Đa tạ" Tiết Tình thở dài nói. "Không cần cám ơn ta, ta chủ yếu là nhìn mặt mũi Lưu Huỳnh công tử thôi mà."

"... ......Ngươi thật sự không có ý với hắn đấy chứ?" Tiết Tình có chút tò mò hỏi. 

"Ngươi có ý kiến sao?"

"Không có không có, đừng nói là ngươi coi trọng sư điệt ta, cho dù ngươi coi trọng con ngựa trắng kia ta cũng không có ý kiến." Tiết Tình vội vàng nói, tâm trí nàng rất kiên cường, đam mỹ đã là cái gì, nhân thú cũng đã là cái gì, cho dù hiện tại đột nhiên có một người nói yêu hắn thì nàng cũng có thể tiếp nhận. 

"Khó có dịp được thấy một người sáng suốt như ngươi." Nghe thấy lời của Tiết Tình, dường như Mộ Lam rất cao hứng. Đúng lúc này, có một nha hoàn chạy đến tìm Tiết Tình: "Tiết cô nương, Lưu Huỳnh công tử đang tìm ngươi."

"Hắn tìm ta để làm gì?" Tiết Tình hỏi khẩn trương, không phải là muốn tố cáo nàng tối qua say rượu mạnh mẽ X hắn đấy chứ. 

"Không biết, dường như có việc rất gấp, ngươi đi xem một chút đi." Nha hoàn trả lời. Mặc dù trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn phải đi xem là có chuyện gì, có lẽ thật sự có việc gấp, tạm biệt Mộ Lam và Thích Phùng Đình, Tiết Tình đi theo nha hoàn giẫm lên tuyết mà đi. Mộ Lam ngây ngốc ngồi một chỗ, nhìn Tiết Tình ngang nhiên chà đạp lên tuyết.

"Thế nào, có phải lại đang nhớ đến Tú phu nhân?" Nhìn vẻ mặt Mộ Lam, Thích Phùng Đình liền đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Ừ, ngươi có biết trước đây Tú Tú đã nói với ta cái gì không? Nàng nói: 'bề ngoài ngươi đẹp mắt  như vậy, nhất định là thích nam nhân?' "Mộ Lam nói. 

Thích Phùng Đình cười nói: "Hắc, ngươi cũng biết rõ chân tướng của lời nói đó mà."

"Chỉ là Tiết cô nương muốn đi tìm Linh Khu, thanh kiếm kia chỉ mang đến tai họa, chỉ mong kết quả nàng nhận được không giống với Tú Tú." Mộ Lam thở dài nói. Tiết Tình quay về tìm Lưu Huỳnh, vốn dĩ hôm qua có những hành động như vậy nên mặt nóng lên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang của Lưu Huỳnh, biết là có chính sự, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Mới vừa nhân được tin từ chưởng môn, tin sư phụ chết đã truyền ra ngoài, các môn phái đều chĩa mũi giáo về Minh Vực, cung Côn Luân lại nói đã tra ra được hung thủ ám sát sư phụ." Lưu Huỳnh nói. Lời nói vô căn cứ, Động Trù chết là do bệnh tật, lời nói truyền ra bên ngoài chẳng qua là nói dối rằng bị hoang mạc ám sát, nếu là lời nói dối thì làm sao có thể có hung thủ, trong lòng Tiết Tình cảm thấy bất an: "Cung Côn Luân nói đã tìm ra được hung thủ? Là ai?"

"Cung Côn Luân liên kết với Võ Đang, Nga Mi, Kỳ Lân các và một vài môn phái khác đã đem người vây quanh núi Cẩu Lũ, muốn bắt hung thủ ám sát sư phụ."

Núi Cẩu Lũ quanh năm hoang tàn vắng vẻ, Động Trù là hộ gia đình duy nhất nhưng cũng đã chết, hiện tại chỉ có Kiển Điệp đưa thi thể Động Trù về là còn đang ở lại đó, bọn họ vây quanh núi Cẩu Lũ không phải là.... ....Tiết Tình hô to: "Kiển Điệp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.