Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 68: Nàng kêu a Sửu



Hỉ nhi cầm một cây dù màu trắng đi từ Đoạn Kiếm Sơn trang ra rồi thuận đường đi thẳng , trên cây dù vẽ hai đoá hoa mẫu đơn lớn diễm lệ, từng bông tuyết bay lả tả bị dù ngăn trở cũng không thể rơi vào tóc nàng. Hỉ nhi đang đi đột nhiên lại móc một thanh kiếm từ tay áo, đâm về phía bụi cỏ bị tuyết đọng đè ép, Thái Cực kiếm pháp, ngoài nhu trong cương, chỉ mất một chút công phu, vài thi thể đã té nhào trên mặt tuyết, Hỉ nhi đến gần nhìn xem, không phải  người của Minh Vực, cũng không giống người của bất kì một môn phái nào trong Trung Nguyên, nhưng bất kể người từ nơi nào đến nàng cũng không thích có người theo dõi nhất cử nhất động của Đoạn kiếm Sơn Trang, nàng tựa như mãnh thú mỗi ngày dò xét lãnh địa của mình, nghi ngờ người có lòng bất chính tự tiện đến gần trử khử trước tiên.

Hỉ nhi cầm thanh kiếm rỉ sắt trong tay ném tới bên cạnh mấy cỗ thi thể, rất nhanh bầu trời rơi đầy tuyết sẽ đem những thứ này che đậy, ai ngờ được tiểu nha hoàn Hỉ Nhi này chính là tai mắt mà Minh Vực phái đến, ai có thể nghĩ được võ lâm Trung Nguyên bên ngoài tuy rằng yên bình nhưng đã xao động khắp nơi.

Lệ cơ đang trong phòng trang điểm, trong lư hương vẫn như cũ đốt mùi thơm nồng nặc khiến người ta muốn nôn mửa, lược sừng trâu trải từ trên xuống dưới, không biết bao nhiêu lần, Mặc Thanh Sam đẩy cửa đi vào, lại đóng cửa thật chặt: "Phấn ngươi muốn ta đã mua về cho ngươi." Mạc Thanh Sam nói xong thả một hộp phấn đến trước mặt Lệ Cơ.

Lệ cơ mở hộp phấn ra, đưa đến gần mũi ngửi ngửi, hài lòng đóng nắp lại: "Đồ ngươi thay thiếp thân mua sẽ không sai lầm."

Trên cột đầu giượng Lệ Cơ treo một hồ lô nhỏ, đó là đồ chơi người hoang mạc hay cho trẻ con cầm trong tay, Mạc Thanh Sam sờ hồ lô nhỏ một cái, hỏi: "Ngươi phí tâm tư để cho hai tên phái Linh Vũ kia đột nhập vào Minh Vực, thật sự cảm thấy bọn họ sẽ tìm được kiếm phổ của Linh Khu sao?"

Lệ cơ cười nhạo một tiếng: "Bọn họ có thể tìm được kiếm phổ của Linh Khu sao? Làm sao có thể như thế được, Diêm Minh cũng chưa từng thấy qua vật kia."

"Diêm Minh cũng chưa từng thấy qua?"

Lệ cơ đứng lên, lắc lắc mông đi tới bên cạnh Mạc Thanh Sam, tựa vào trong ngực hắn: "Diêm Minh cũng chỉ nghe qua sư phụ hắn đề cập tới mà thôi, rốt cục bản kiếm phổ kia ở nơi nào, thiếp thân cũng không biết thì hắn làm sao có thể biết, dù gì thiếp thân cũng là nữ nhân mà giáo chủ tiền nhiệm yêu thương nhất nha." Hai chữ “yêu thương” Lệ Cơ nói đặc biệt nặng.

Trên mặt Mạc Thanh Sam vẫn nho nhã như cũ, nghe được câu nói sau cùng trong mắt loé lên một chút không thích, lại lập tức biến mất sạch sẽ, nói: "Xem ra ý trời muốn cho Diêm Minh xưng vương, đáng thương cho Tiên Y chọn sai bên, nếu Diêm Minh thu phục được phái Nga Minh, chuyện thứ nhất hắn làm chính là lôi Tiên Y ra khai đao."

"Thiếp thân không nghĩ tới, người kia cũng có ngày mạo hiểm vì người khác, chẳng lẽ đã động tình? Cũng không phải, loại người như hắn làm sao có thể động tình? Nơi này, càng ngày càng thú vị " lệ cơ vui vẻ cười khanh khách, lại nói: "Còn nữa, rất lâu rồi không nghe tin tức của tiểu đồ đệ làm chỉ điểm ở Đoạn Kiếm Sơn Trang, không phải bị người khác bắt được đem giết chứ?"

"Không bị bắt, chẳng qua ta nghĩ nàng sắp bại lộ rồi " Mạc Thanh Sam thở dài nói: "Từ nhỏ ta dạy nàng kiếm pháp, dạy một chiêu nàng học một chiêu, riêng chiêu ‘ khốn khổ vì tình ’này , nàng ngược lại tự mình học được."

"May mà thiếp thân cảm thấy nàng thiên phú không tệ, còn muốn đem Thuật Dịch Dung truyền cho nàng, thiếp thân có lòng dạy nàng chưa chắc có mệnh để học." Lệ cơ sẳng giọng.

Sau khi Mạc Thanh Sam đi, một mình Lệ Cơ dựa vào cột giường khắc ra, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khi Mạc Thanh Sam nói Hỉ Nhi “ khốn khổ vì tình”, nàng định nói ”Không phải ngươi cũng như vậy, sư phụ như nào đồ đệ như thế ” nhưng vẫn chưa nói ra miệng nàng là một nữ nhân thông minh, chỉ có vấn đề này vẫn giả vờ không biết, đi theo nàng có gì tốt, thân nàng không sạch sẽ, tay nàng đầy máu tanh, tính tình quái dị, tiền đồ không có, nếu không phải vì nàng hắn cũng sẽ không bị giữ lại nơi này, nếu như tâm địa rắn rết của nàng có chút địa phương sạch sẽ, đó chính là áy náy với hắn, duy nhất chút áy náy.

Gió thổi qua chiếc hồ kô teo trên cột làm nó phát ra tiếng vang, lệ cơ mở mắt, đưa tay cầm lấy chiếc hồ lô nhỏ này, hồ lô này để ở đây mười năm chưa từng di chuyển, chuyện cũ lắng đọng trong đầu từ lâu, cho dù đã hỗn loạn mờ nhạt nhưng đôi khi lại như hiện mồn một trước, thời điểm nàng đến Minh vực, vực chủ còn là Sư Phụ Diêm Minh, khi đó phu nhân của hắn vừa mới chết, chỉ để lại một bé gái mồ côi, tên gọi Tích Hoan, sau khi Diêm Minh giết thầy đăng vị, nàng thân là Tu La đạo chủ không chút do dự mà quy hàng, Minh vực vốn là như vậy, không quan tâm máu mủ, không quan tâm thủ đoạn, lấy cường giả vi tôn, nữ oa luôn theo sau nàng gọi “ Nhị nương” cũng bị nàng ném ra khỏi Minh Vực, ném vào trong hoang mạc, khi đó nàng còn nhỏ như vậy, không nghi ngờ chút nào sẽ bị dã thú hoang mạc ăn thịt.

Đôi tay này của nàng thật sự đã làm quá nhiều việc ác, lệ cơ đùa giỡn hồ lô nhỏ trên đầu giường, ánh mắt thoáng nhìn một chút trên hồ lô tựa như dính máu, định thần nhìn lại hồ lô lại trở về sạch sẽ, chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi không tiêu tan, lệ cơ đi tới bên cạnh lư hương, tiếp tục cho vào bên trong thật nhiều hương liệu, cho dù thêm nhiều son phấn, thêm nhiều hương liệu cũng không che lấp được mùi vị này,  mùi vị nàng gét nhất. Cho nên nàng ta không thích đến Diêm Minh quá gần, mùi máu trên người Diêm Minh còn nồng nặc hơn nàng ta,người chết trên tay hắn nhiều không đếm xuể, ngay cả nam nhân như vậy cũng có người mà hắn không dám tổn thương không dám bỏ mặc, quả nhiên giống câu mà Mặc Thanh Sam từng nói "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân ".

Hiện tại, nàng tặng một mĩ nhân căm hận hắn trà trộn đến bên cạnh hắn, không biết cửa ải này hắn có thể qua được không, khoé miệng Lệ Cơ lộ ra mỉm cười âm lãnh.

Diêm Minh chỉ nhìn Tiết Tình một cái, lặng lẽ đi về phía trước, giống như ngầm thừa nhận, Tiết Tình đứng lên, phát hiện Lưu Huỳnh đang lôi váy của mình, cúi đầu dùng ánh mắt an ủi hắn, đuổi theo Diêm Minh.

Vị trí thư phòng chỉ là một gian phòng trong đông đảo những gian phòng bình thường khác, đều không tầm thường giống như  cánh cửa những gian phòng khác, đẩy cửa ra là một gian phòng lớn chứa đầy sách, trên từng kệ gỗ kê trên cao chứa đầy sách, Diêm Minh ý bảo Tiết Tình đứng chờ ở cửa, hắn đi đến phía trước dốc lòng tìm gì đó.

Thời điểm Diêm Minh cúi đầu đọc sách, Tiết Tình luôn có một loại kích động muốn đánh lén hắn từ phía sau, đến lúc đó trước tiên hắn sẽ bảo vệ trái tim trong lồng ngực mình, bản thân sẽ bất ngờ tấn công dưới hạ thân hắn, cắt JJ của hắn xuống. Nghĩ như vậy, ánh mắt Tiết Tình như có như không nhìn vào vị trí bộ phận kia của Diêm Minh, Diêm Minh cảm nhận được tầm mắt của Tiết Tình, hắn tin chắc nữ nhân này là người mới tới Minh Vực, mặc dù quái dị, thật sự cũng không suy nghĩ nhiều, nữ nhân trong Minh Vực, muốn có quan hệ cùng hắn không phải ít, những thị nữ này chỉ cần ngoắc một ngón tay sẽ vui vẻ chạy đến hầu hạ dưới thân hắn, nhưng trực tiếp nhìn hắn như thế cũng là lần đâu tiên hắn gặp phải, luôn nhìn bộ vị bí ẩn của hắn, chưa từng có nữ nhân nào ra ám hiệu trắng trọn như thế, thậm chí hắn có chút không được tự nhiên rồi.

Tiết Tình cúi đầu, bộ dáng khiêm tốn, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm địa phương kì quái kia, cũng không nghĩ rằng Diêm Minh đột nhiên đi về phía nàng.

"Cuối cùng ta cảm giác ngươi có chút quen thuộc." Diêm Minh từng bước từng bước đi về phía Tiết Tình nói.

Trên trán Tiết Tình xuất hiện mồ hôi lạnh, trên ngực trái cảm thấy lạnh lẽo , chỉ cần Diêm Minh kéo áo ở ngực trái nàng xuống, hình xăm thỏ cổ quái kia sẽ bộc lộ hết tất cả, không thể để cho hắn đến gần, phải ngăn cản hắn, trong đầu Tiết Tình chỉ có duy nhất ý niệm này, dứt khoát đổi khách làm chủ, đẩy Diêm Minh té nhào xuống đất, nam nhân càng không có được càng muốn chiếm hữu, ngược lại miếng thịt dâng đến tận miệng lại không thích , nếu nàng nhăn nhăn nhó nhó tránh né chỉ gia tăng hứng thú của Diêm Minh, không bằng làm cho mình giống tên thị nữ khao khát được ôm ấp yêu thương.

Diêm Minh chưa từng nghĩ sẽ có nữ nhân giống như vậy, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng bị tập kích đầu tiên bảo vệ chỗ yêu hại, không ngờ nàng chỉ đẩy hắn té nhào xuống đất, Diêm Minh muốn tức giận, ngẩng đầu nhìn qua bờ vai Tiết Tình lại thấy thứ khác, vẻ mặt chuyển thành kinh ngạc. Tiết Tình nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân chạy trốn, thấy  biểu tình bất thường của Diêm Minh, Diêm Minh đẩy Tiết Tình ra, đuổi theo, Tiết Tình cũng vội vàng bò dậy, đứng ở cửa nhìn ra ngoài thì thấy Nam Cung Lạc Lạc một đường chạy như điên. Chắc vừa nãy nàng cùng Diêm Minh dây dưa trên đất đúng lúc bị Nam Cung lạc Lạc gặp được, vì thế khóc lóc, chuyện tình giống tiểu thuyết ngôn tình làm sao!

Thật là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, Tiết Tình vội vàng chạy vào thư phòng, kiểm tra chung quanh, nếu phát triển theo tình tiết bình thường, nhất định Diêm Minh sẽ đuổi theo Nam Cung Lạc Lạc giải thích, Nam Cung Lạc Lạc nhất định sẽ"Ta không nghe ta không nghe ta không muốn nghe" , hai người giày vò một chút, Tiết Tình bấm đốt ngón tay, trong thư phòng cả gan tìm kiếm vật mình cần tìm.  

"Ngươi là ai? Đang trộm đồ sao?" Cửa truyền đến giọng một nữ tử , đột nhiên Tiết Tình quay đầu lại, lại thấy gương mặt đứng ở cửa. . . . . . thiếu nữ Xấu xí, trên mặt đầy mụn cơm, lỗ mũi như củ tỏi, ánh mắt lại chỉ bằng hạt gạo, nàng ta mặc y phục của thị nữ, chắc là thị nữ đi ngang qua.  

"A!" Tiết Tình vội vàng chuyển người, dáng vẻ bình tĩnh nói: "Ta, ta đang giúp minh chủ tìm sách, minh chủ vừa mới đi, thật đó!"

Thiếu nữ bĩu môi, nói: "Ta thấy được, chắc lại đuổi theo Nam Cung Cô Nương."

"Ta chờ hắn ở chỗ này! Liền. . . . . . Có chút tò mò!" Tiết Tình tự tìm lí do cho mình.

Nơi này đều bày chút sách, trộm cũng không bán được tiền." Thiếu nữ vứt lại cho Tiết Tình một câu rồi đi thằng.

Đấy cũng là lời nói thật, Tiết Tình lật một lần, tất cả đều là sách năm văn tiền bán đầy trên đường, hiển nhiên  người của Minh Vực cũng có văn hoá nội hàm, hoặc là những thứ trân quý đều đã giấu đi, nơi này chỉ dùng để che dấu người khác, Tiết Tình vỗ vỗ bụi bậm trên người, thừa dịp Diêm Minh chưa trở lại, vội vàng chuồn mất.

Nam Cung Lạc Lạc quả nhiên đại náo một cuộc, vốn Diêm Minh đánh bạc tánh mạng giúp nàng trừ độc, làm cho nàng cảm động muốn cùng hắn gương vỡ lại lành, lòng tràn đầy vui vẻ đi tìm hắn, lại nhìn thấy hắn dây dưa trên đất cùng một thị nữ xa lạ, làm cho nàng không thể nào không buồn không giận, Diêm Minh càng muốn giải thích, nàng thì càng gào lên không muốn nghe, bên trong không khí an tĩnh của Minh Vực, âm thanh hai người cãi vã có thể truyền đi cực xa, không biết từ nơi nào Lưu Huỳnh lấy được một đĩa bánh trứng, hai người đóng cửa ở trong phòng ăn cơm, vẫn có thể rải rác nghe được tiếng ồn nho nhỏ, không biết tâm tư Lệ Cơ như thế nào, cấp gian phòng cho Lưu Huỳnh và Tiết Tình cách phòng của Diêm Minh không xa, cho nên, tiếng ồn ào biến thành thở dốc kịch liệt vẫn nghe rõ ràng.

Trong bối cảnh ăn cơm mà nghe được loại âm nhạc này có chút bối rối, nhìn bộ dáng trấn định tự nhiên của Lưu Huỳnh, Tiết Tình cũng nghiêm chỉnh ra vẻ nội tâm sục sôi, trong đầu lại buồn bực không thôi, bới bới vài hạt cơm, hơi ngẩng đầu nghía một cái, ah? Mới vừa rồi Lưu Huỳnh ngồi nơi đó sao? Tại sao hiện tại cảm giác cách nàng gần chút nhỉ. Lại bới vài lần, ngẩng đầu lần nữa, giống như lại gần một chút? Cho đến khi Lưu Huỳnh đụng đến chỗ nàng ngồi , Tiết Tình không thể không thừa nhận Lưu Huỳnh dịch dần về phía mình!

Tiết Tình yên lặng nhìn Lưu Huỳnh đang ngồi phía trước, Lưu Huỳnh cũng không một tiếng động nhìn nàng, trong không khí chưa hơi thở nóng rực của hai người, tầm mắt giống như bị người nào lau  tia lửa, tầm mắt Tiết Tình tập trung đến đôi môi khẽ nhếch của Lưu Huỳnh, nàng nuốt ngụm nước miếng, đứng lên, đè bả vai Lưu Huỳnh, đang muốn. . . . . . Bùm! Cửa bị người đá văng.

"Trứng gà cắt nhỏ không bỏ hành thái mà ta dặn dò phòng ăn làm có phải do các ngươi lấy đi không!" Thiếu nữ đá văn cửa mang theo tia tức giận nói.

Tiết Tình quay đầu nhìn cô gái kia, thấy quen mặt, không phải vị này vừa nãy còn bảo nàng định trộm đồ hay sao.

Thiếu nữ nhìn thấy bánh trứng trên bàn bị Tiết Tình và Lưu Huỳnh ăn chỉ còn một nửa, càng lớn tiếng nói: "Quả nhiên là các ngươi bưng nhầm! Ta đến phòng ăn chỉ thấy còn lại một bát thả hành lá , ta không ăn hành thái nhá, ta biết ngay bị người khác bưng nhầm rồi!"

"Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, " Tiết Tình trấn an thiếu nữ nói: "Không phải chỉ là một đĩa bánh trứng thả hành lá thôi sao, ngươi nhặt ra ngoài hoặc bảo phòng ăn làm đĩa khác là được rồi."

"Ngươi thì biết cái gì đĩa này không phải ta muốn ăn mà đưa cho người khác ăn, hắn ghét nhất vị hành, hơn nữa hắn sắp ra ngoài làm nhiệm vụ, làm tiếp một đĩa nữa sẽ không kịp." Thiếu nữ gấp đến độ xoay quanh.

Tiết Tình gãi đầu, dù sao cũng là bọn họ bưng sai, trong lòng khó tránh khỏi áy náy. Đang lúc ấy thì an loa đi tới: "Nơi này sao lại cãi nhau, quấy rầy thanh tĩnh của vực chủ, để cho các ngươi cùng đi gặp Diêm Vương."

Tiết Tình rất muốn châm chọc, làm phiền thanh tĩnh của người khác chĩnh là tên vực chủ của bọn họ chứ, đây là giữa trưa được không, mắc cỡ chết đi được.

An loa nhìn thấy đĩa bánh trứng không hành trên bàn lại nhìn thấy thiếu nữ đứng ngoài cửa tay cầm đĩa bánh trứng rải đầy hành lá, tựa hồ đã hiểu ra cái gì , đi tới bên cạnh Tiết Tình và Lưu Huỳnh bàn, lòng bàn tay đột nhiên hướng xuống, con dao nhanh chóng chém qua nửa đĩa trứng gà trên bàn, đồ sứ liền biến thành hai khúc, một nửa phía trên rơi xuống bàn, chỉ để lại phía cuối, trên mặt bánh trứng đứt ra rất trơn nhẵn  giống như bản thân nó vốn chỉ lớn như vậy, càng giống như chưa từng có người ăn phải.

"Nhớ là không được tiếp tục tranh cãi." An loa lại dặn dò ba người trong phòng, tiêu sái xoay người rời đi.

Thiếu nữ để bánh trứng phủ đầy hành lá trong tay lên bàn, bưng lên đĩa bánh trứng An Loa vừa xử lý kia, thở dài nói: "Chỉ có thể làm như vậy thôi, chỉ mong Tất đại nhân có thể bỏ qua cho."

"Đùa gì vậy? Tất đại nhân?" mắt trái Tiết Tình co rút một cái.

Thiếu nữ biết mình lỡ lời, đưa tay che lại miệng: "Là Ngã Quỷ Đạo chủ, không phải ta cố ý mạo phạm ."

"Không, không phải ta để ý ngươi gọi thẳng tên hắn. . . . . ." Tiết Tình cảm giác mình giống như đã hù nàng.

Thiếu nữ lại chu mỏ nói: "Vừa rồi ngươi trộm đồ ta cũng không tố giác ngươi, ta cũng chỉ là nhất thời lỡ lời, ngươi giả vờ không nghe thấy là được."

"Được. . . . . ." Tiết Tình vui sướng đồng ý, nghĩ thầm vận khí của mình đúng là tốt, mặc dù bản thân không thông minh nhưng đều gặp phải kẻ ngốc.

Cơm nước xong, Tiết Tình chủ động nhận nhiệm vụ bưng bát đũa về phòng bếp, bưng ba chén không đến phòng ăn, bên cạnh bàn chiếc bàn ngoài phòng ăn thấy được người quen, người này vóc người thon gầy, một thân trang phục màu đen, trong ánh mắt mang theo chút lạnh lùng, trong lạnh lùng mang theo chút nghi nghờtrong nghi ngờ mang theo chút bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lại mang theo chút khổ não, đó chính là Ngã Quỷ đạo chủ tên chỉ mang một chữ “Tất”, giờ phút này hắn đang lạnh lùng, nghi ngờ, bất đắc dĩ cùng khổ não nhìn chằm chằm một ít bánh trứng gà không hành để trên bàn.

Tiết Tình đưa tay sờ mặt mình, mặt nạ da người vẫn còn bám chắc trên mặt, không bị nhếch lên , bây giờ lui ra ngoài càng khả nghi, nàng như không có việc gì vượt qua bên cạnh Tất, trả chén không trên bếp lò phòng ăn, đang muốn đi, bị Tất đưa tay ngăn lại.

Tất ý bảo Tiết Tình đến gần chút, Tiết Tình cẩn thận từng li từng tí dịch lên hai bước, khả năng mà Tất kiêu ngạo nhất chính là tốc độ, so sức mạnh không phải am hiểu của hắn, nếu muốn động thủ, trước tiên Tiết Tình có thể tấn công ba tấc dưới của hắn. Tất không có ý muốn hành, hắn kéo tay  của Tiết Tình, viết hai chữ trên tay nàng.

Tiết Tình bừng tỉnh hiểu ra: "Ngươi chờ một chút, ta lập tức lấy cho ngươi ." Dứt lời lại đi vào phòng ăn, hai chữ Tất viết ở tay nàng chính là "Nước tương" .

Thật là thói đời bạc bẽo a, thời điểm trước khi chưa trở mặt cùng Diêm Minh, Tất phải nghe mệnh lệnh của mình mà làm việc, hiện tại nàng chỉ là một thị nữ nho nhỏ, còn phải giúp hắn tìm nước tương, không thể không nói đây là một loại bi ai. Đĩa bánh trứng kia quả nhiên chuẩn bị cho Tất, tâm tư của thiếu nữ rất dễ đoán, chỉ là Tiết Tình vẫn cảm thấy đoạn cảm tình này rất có thể không có kết quả, cũng không phải bởi vì diện mạo của thiếu nữ kia, người giống như Tất, có thể nói là đối với bộ dáng nhân loại không có khái niệm . Nếu như nói Lưu Huỳnh là loại người dịu dàng mềm mại, Tất chính là loại người dù chết cũng không thay đổi sắc mặt, ở trong lòng hắn thậm chí không có quan niệm thế nào là "Khác phái", muốn tán tỉnh tên này so với lên núi đao xuống biển lửa cũng chẳng dễ hơn là bao.

Tiết Tình mở bình sứ trong phòng ăn ra ngửi, tìm được một cái ngửi mùi giống với nước tương , cầm đến cho Tất, thuật dịch dung truyền thuyết sợ nhất là người mắt mù, bởi vì họ không dựa theo bề ngoai mà phán đoán ai với ai, Tiết Tình nên cảm thấy may mắn, Tất là kẻ câm chứ không phải mù.

Trời cao vốn là như vậy, cướp đi một vật sẽ cho một vật khác, người không có ánh mắt, ông trời sẽ cho hắn lực cảm giác thực mạnh, Tất bị trời cao cướp đi thanh âm, cho nên hắn trở thành kẻ ám sát giỏi nhất, không chỉ mai phục trong đêm tối, dưới ánh mặt trời cũng không có chút tiếng động, người như vậy, vừa đáng sợ vừa đáng thương, khi còn sống không ai cảm giác được hắn tồn tại, sau khi chết cũng sẽ không lưu lại dấu vết. Tất coi như là tốt số, nếu hắn chết rồi, ít nhất sẽ có hai người nhớ hắn. thiếu nữ cổ quái kia nhất định sẽ nhớ hắn, Tiết Tình cũng sẽ không quên hắn, hắn từng đánh lén nàng a! Khốn kiếp! Trả lại cho ngươi tìm nước tương! Nàng thật sự muốn trộn ít dấm chưa vào bên trong!

Tiết Tình ra khỏi phòng ăn, thấy thiếu nữ tướng mạo xấu xí kia đang nhìn lén ở ngoài, nhỡ thời điểm Tiết Tình còn học năm nhất trung học cũng từng thích rồi nhìn lén vị uỷ viên thể dục lớp bên , hiện tại hơn phân  nửa Tiết Tình không có loại kiên nhẫn này,đã qua loại cảm thụ ngây thơ như vậy từ rất lâu rồi,nàng sẽ trực tiếp xuống tay đem chuốc say hắn.

Thiếu nữ chận Tiết Tình lại, hỏi: " mới vừa rồi Ngạ Quỷ Đạo chủ viết gì trong lòng bàn tay ngươi?”

"Nước tương." Tiết Tình thành thực trả lời.

"Cái gì? Ngươi gạt người, có phải thời điểm ngươi đưa lưng về phía ta đã nháy mắt với Ngã QUỷ đạo chủ rồi đúng không ?" Thiếu nữ chất vấn.

Tiết Tình giơ hai tay lên bất đắc dĩ nói: "Tha cho ta đi, ta chỉ đi lấy nước tương , ta thật vất vả mới thu phục được người yêu về tay, chớ giày vò ta có được hay không."

Đều nói nữ tử xuyên qua thực cổ quái, Tiết Tình cảm thấy cô nương mũi củ tỏi miệng con cóc mắt hạn đậu trước mắt này còn cổ quái hơn, vội vã nghĩ nên cách nàng xa một chút, lại bị thị nữ xấu xí kéo: "Ta tên là a Sửu, ngươi tên là gì?"

"Đại linh." Tiết Tình nói, cắm đầu cắm cổ đi về phía trước, a Sửu dắt tay áo của nàng bị nàng lôi cọ xát đến mấy mét.

Cho đến khi Tiết Tình cảm giác tay áo mình sắp đứt, bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn cái mũi củ tỏi bóng lưỡng kia, nói: "Đại Muội Tử, ngươi làm gì đây hả?" 

"Người khác cũng chê ta xấu xí, không chịu nói chuyện với ta, chỉ có ngươi để ý ta, ta cảm thấy được ngươi là người tốt! Giúp đỡ ta có được hay không?" A Sửu uất ức nói, đôi mắt hạt đậu của cô nhìn thế nào cũng không ra cảm giác long lanh ướt át.

"Gấp cái gì?" Tiết Tình hỏi, quấn lấy không rời là võ công đáng sợ nhất trên thế giới.

"Tác hợp ta cùng Tất đại nhân." A Sửu nói.

Ánh mắt của nàng rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm túc, vì vậy Tiết Tình rất nghiêm túc chấn kinh rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.