Thẩm Túc cũng muốn có chữ ký, cũng muốn được nhắn riêng, nhưng Thẩm Túc phải ngượng ngùng lắm mới nói rõ.
Anh dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Nguyễn Ấu San.
Nguyễn Ấu San lúc này mới hiểu ra, nhưng mà còn sợ bản thân hiểu lầm.
Một người thi đậu trường đại học Thanh Bắc năm 16 tuổi, suốt bốn năm đại học vừa hoàn thành chương trình cử nhân vừa chương trình nghiên cứu sinh, sáu năm sau đó lại tiếp quản Thẩm thị, khiến cho Thẩm thị từ xí nghiệp thuộc top 5 ở Nam Thành trở thành xí nghiệp trong top 5 cả nước.
Một người profile kinh khủng như vậy.
Muốn cô ký tên cho á?
Nguyễn Ấu San nửa tin nửa ngờ, sợ bản thân mộng tưởng hơi cao thôi.
Cô thật cẩn thận mà nói: "Ờ.. Thẩm tiên sinh, à không, Thẩm lục ca, nếu, nếu mà anh không chê, thì để em ký cho anh một cái ha?"
Ánh mắt Thẩm Túc sáng lên, vô cùng rụt rè mà ho nhẹ mấy cái: "Khụ, không chê, em muốn ký thì ký liền đi."
Còn làm bộ nếu em đã muốn ký cho tôi một chữ thì thôi tôi cũng cố mà nhận lấy thôi.
Nguyễn Ấu San:....
Đã thích mà còn bày đặt.
Hôm nay cô cảm thấy đại ca Thẩm trẻ trung, tươi tắn hơn nhiều nè! Đã vậy còn khẩu thị tâm phi nữa chứ, người gì đâu đáng yêu ghê!
Nguyễn Ấu San xé một tờ giấy ghi chú màu xanh, viết lên....
Chúc Thẩm lục ca:
Bình an khoẻ mạnh, mỗi ngày đều vui!
Sau đó cô ký tên.
Thẩm Túc chỉ chỉ: "Nè nè, còn cái này nữa, em không được phân biệt đối xử vậy chứ."
Anh chỉ vào tờ giấy ghi chú màu hồng nhạt có mặt cười với trái tim ở chữ ký.
Nguyễn Ấu San:........?!
Má ơi không biết nghĩ sao luôn đó!
Đại ca Thẩm, hình tượng "fan bố" thầm trầm nội liễm của anh bắt đầu sụp đổ rồi nè!
Thẩm Túc vô cùng vui vẻ mà nhận lấy tờ giấy nhắn có chữ ký cùng trái tim mà Nguyễn Ấu San vẽ cho.
Thẩm Túc đem tờ giấy màu hồng gấp lại xong nhét xuống dưới cục chặn giấy trên bàn, bên cạnh con mèo bằng giấy.
Nguyễn Ấu San lúc này mới để ý, con mèo giấy hồi xưa cô gấp cho anh, đến giờ Thẩm Túc vẫn còn giữ như bảo vật.
Cô không biết rằng, Thẩm Túc mỗi ngày đều ngồi ở đây, khi nào đi công tác thì liền cất lên trên kệ sách.
Nguyễn Ấu San:....
Tự nhiên cảm giác được quý trọng ghê.
Sau đó, Nguyễn Ấu San lại bị hối quay về sửa bài tiếp.
Thẩm Túc vô cùng bình tĩnh trả lời từng câu hỏi, giảng từng đề một, còn ghi cho thêm mấy dạng đề tương tự nữa, hệt như fanboy mới nãy là ai chứ không phải anh.
Đợi đến lúc Nguyễn Ấu San hỏi xong hết bài, luyện thêm mấy dạng đề tương tự xong thì cũng đã là chín rưỡi tối.
Học nãy giờ tốn năng lượng não ghê gớm, ăn cơm từ hồi 5 giờ chiều, nãy giờ cơm cũng tiêu hết rồi, Nguyễn Ấu San nằm dài ra bàn.
Cô bỏ bút xuống, sờ bụng: "Thẩm lục ca, em muốn nấu mỳ ăn."
Thật ra cô muốn đặt đồ ăn về, gà rán, sườn nướng, tào phớ, đồ ngọt này nọ...
Nhưng mấy món đó nóng, người cô còn đang có sẹo, vẫn nên ăn đồ thanh đạm thì hơn.
Trong lúc Nguyễn Ấu San làm bài, Thẩm Túc đã mở máy tính ngồi sửa sang lại mấy đề thi mà Lâm Đạt tìm cho anh từ các trường cấp ba trọng điểm ở Nam Thành, xoá bớt mấy đề quá đơn giản, giữ lại mấy đề trung bình khó, sau đó còn bổ sung thêm một số bài toán hình mà Nguyễn Ấu San còn hơi yếu nữa.
Sau đó anh in bộ đề ra, đưa cho Nguyễn Ấu San: "Em làm đề tiếp đi. Muốn ăn mì thì để tôi đi nấu, nấu xong sẽ kêu em xuống ăn."
Học cả một đêm, Thẩm Túc cũng biết tương đối trình độ của Nguyễn Ấu San tới đâu.
Crush của anh có năng lực học tập rất tốt, biết một dạng liền hiểu hết cả mảng kiến thức phần đó, ngoại trừ một số đề quá khó, những bài toán hình cơ sở cô đều đã nắm rõ rồi.
Có thể thấy là bình thường ngoại việc luyện tập hát nhảy ra, cô cũng rất nghiêm túc ôn luyện học hành, thành tích tiến bộ rất rõ.
So với dự đoán của anh thì còn giỏi hơn nhiều.
Nhưng với độ yêu cầu cao của Thẩm Túc thì Nguyễn Ấu San trình độ nhiêu đó chưa đủ. Cô nếu ít phải tập trung vào chuyện khác, chăm chỉ học hành hơn thì điểm thi trên 700 điểm là hoàn toàn có thể.
Nguyễn Ấu San:.....
Đại ca Thẩm hôm nay diễn không khác gì một người phụ huynh giành làm hết việc trong nhà, con cái chỉ việc ngồi học thôi.
Cô nhịn không được, hỏi: "Thẩm lục ca, anh biết nấu mì hả?"
Thẩm Túc trước đây đương nhiên không biết, cũng vốn không định học.
Hồi trước khi Nguyễn Ấu San đi ghi hình cho "Ước mơ ngôi sao", anh cũng đã ăn mì cô nấu một lần, thấy cũng không tồi.
Sau đó, lúc trở thành fan của cô rồi, anh nghĩ nếu có cơ hội thì cũng muốn nấu cho cô một bát mỳ, nên cố ý nhờ dì Vương dạy cách nấu mỳ.
Tưởng gì chứ chuyện này dễ.
Thẩm Túc: "Ừ, em cứ chờ được ăn đi."
Nói xong anh liền xoay người đi.
Nguyễn Ấu San nằm dài lên bàn làm bài, nhưng tâm trí lại chẳng ở đó.
Mới làm được mấy bài, cô nhịn không được lại lôi giấy ghi chú ra, xé bốn tờ xong rồi ngồi chuyên tâm nhắn nhủ.
Cô viết một hồi, viết xong bốn tờ giấy nhắc.
Màu vàng: "Thẩm lục ca, hôm nay làm việc chăm chỉ nha! ^^"
Màu xanh: "Cứ cách một tiếng nhớ để mắt nghỉ ngơi một lần!~"
Màu cam: "Nhớ ăn cơm đúng giờ nha!"
Màu hồng: "Anh cười một cái nhìn vô cùng đẹp trai luôn ~"
Thêm tờ màu xanh nhạt nãy mới xé nữa, đủ năm tờ, mỗi tờ đều có một cái mặt cười cùng một trái tim.
Ừm, thế này mới thể hiện được Thẩm Túc chính là fan số một trong lòng cô, không có giống với mấy fans kia đâu nha!
Trong cuốn album mới nãy, Nguyễn Ấu San thấy chỉ có tấm chụp chung với ba mẹ trong tiệc sinh nhật của anh thì anh mới cười nhạt nhạt một cái.
Thẩm Túc lạnh lùng đương nhiên là đẹp trai, còn toát ra vẻ "mỹ nam lạnh lùng" vô cùng hấp dẫn nữa, không khác gì một đoá hoa kiêu ngạo.
Nhưng mà cô muốn nhìn thấy anh cười hơn, mong sao anh mỗi ngày đều có thể vui vẻ.
Thẩm Túc vì cô mà đã làm rất rất nhiều việc rồi.
Nếu không có anh ra tay, đùng đùng dẹp Đoạn Á Huy qua một bên, lần này cô quả thật không dám quay trở về tiếp tục tham gia chương trình nữa.
Nếu không có Thẩm Túc can thiệp, chuyện đại ngôn điện thoại kia chắc chắn sẽ không đợi cô lâu đến vậy, chưa kể tài nguyên lại còn cực kỳ phong phú, là tiêu chuẩn dành cho minh tinh hạng nhất luôn đó.
Còn có, Hình Miểu, Trần Dũng, nhìn kiểu gì cũng là bộ đội đặc chủng, vậy mà giờ đi làm trợ lý, tài xế, vệ sĩ cho cô, không phải ai muốn cũng có thể mời được người như vậy về làm đâu.
Đến nỗi, anh còn bố trí cho cô xe chống đạn, giá cả cô không dám nghĩ tới luôn.
Những chuyện này, mấy câu cảm ơn hay vài món quà cũng không đủ để mà thể hiện nữa.
Nhưng mà Nguyễn Ấu San biết những chuyện này là để đảm bảo an toàn cho cô, ai biết được nguy hiểm lúc nào ập đến, cho nên Nguyễn Ấu San mới không nói mấy lời khách sáo đó làm gì.
Cô chỉ có thể lặng im ghi nhớ những chuyện anh làm cho cô ở trong lòng thôi.
Đương nhiên, trong khả năng của cô, cô cũng muốn tận lực mà báo đáp một chút.
Quan hệ giữa người với người, nếu đã có qua thì phải có lại, không có ai thích bản thân cứ luôn phải bỏ công sức ra làm gì đó mãi rồi không nhận được gì.
Nhưng cô bây giờ vẫn quá yếu, mà Thẩm Túc thì cái gì cũng có, chuyện cô có thể làm, chỉ có thể là viết mấy tờ giấy nhắn thế này thôi.
Nguyễn Ấu San đem mấy tờ giấy nhắn dán trên bàn sách, dùng một quyển sách đè lại, để lộ ra một góc.
Như vậy, lần sau khi Thẩm Túc ngồi làm việc thì vẫn có thể thấy được.
Thẩm Túc đi xuống một lúc, sau đó nhắn tin lên thư phòng: "Mì nấu xong rồi, xuống ăn thôi."
Nguyễn Ấu San reo lên một tiếng: "Được."
Khi Nguyễn Ấu San đã xuống dưới nhà, trên bàn cơm đã bày ra hai cái chén.
Cô nhìn mâm cơm, thấy bát của cô vô cùng phong phú, có thịt, có cá, có tôm bóc vỏ, có cà chua, rau xanh, còn có cả trứng chiên chín tám phần mà Nguyễn Ấu San thích nữa.
So với kiểu nấu mì đơn giản của Nguyễn Ấu San thì kiểu này vô cùng hào phóng, nhà có gì cũng bỏ vô hết.
Nguyễn Ấu San: "Nhiều đồ ăn thế này em ăn không hết đâu, thề luôn đó, ăn hết tô này chắc em mập lên hai cân đó."
Thẩm Túc đưa cho cô tô to hơn: "Em ăn không hết thì thôi, còn dư để tôi ăn."
Nguyễn Ấu San còn chưa ăn thì Thẩm Túc đã ăn một miếng rồi.
Cô cầm đũa lên, gắp đồ ăn trong tô của mình qua tô của Thẩm Túc.
Đến lúc tô của cô chỉ còn có một nửa, Thẩm Túc kêu dừng: "Được rồi, em cũng phải ăn no mới có sức học tập với rèn luyện chứ."
Thẩm Túc không nói rằng anh cố ý làm cho cô một tô mập như thế, chính là vì anh muốn được cô gắp đồ ăn cho, dù cho đồ là gắp từ trong tô của cô sớt qua.
Cái này chứng tỏ quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
Nguyễn Ấu San đói lả người, liền nhào vào ăn, hạnh phúc đến híp mắt, nói đại: "Vâng vâng, anh nói gì cũng đúng hết!"
Đại ca Thẩm nấu tuy chưa quá giỏi nhưng mà ăn khá được đó.
Dựa vào tô canh sườn mỹ vị hồi nãy ăn không hết mà đánh giá thì bát mỳ này cũng ok đó.
Thẩm Túc nhìn crush ăn uống thoả mãn, trong lòng anh tự nhiên nảy ra ý tưởng - hay là anh đi học nấu ăn nhỉ?
Tuy trước giờ anh chưa bao giờ tự mình lăn vào bếp, nhưng lâu lâu rảnh rỗi anh cũng có thể trổ tài nấu cơm cho cô ăn.
Nếu Nguyễn Ấu San không bận rộn gì, hai người bọn họ có thể cùng nhau vào bếp làm vài món ăn. Chậc, hình ảnh đó.... nghĩ thôi là đã muốn thành hiện thực rồi.
Nguyễn Ấu San ăn xong, phát hiện Thẩm Túc nãy giờ còn chưa ăn bao nhiêu mà cứ nhìn cô chằm chằm, trên mặt còn nở nụ cười nhàn nhạt nữa.
Nguyễn Ấu San ngẩn người.
Quả nhiên đại ca Thẩm cười một cái cảnh vật xung quanh muốn nở hoa luôn, kiểu như băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh đó.
Trên môi hồng của cô gái nhỏ còn dính chút nước canh, nhan sắc xinh đẹp mĩ miều, hệt như cánh hồng ban mai đọng sương sớm.
Nguyễn Ấu San vốn đang định lấy khăn giấy lau miệng, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Thẩm Túc ngồi nhìn cô cười, nhìn đến ngây người luôn.
Cô lấy khăn giấy lau qua một chút: "Thẩm lục ca, sao anh còn chưa ăn nữa, mì nguội hết rồi nè."
Thẩm Túc lúc này mới cắm cúi ngồi ăn mì của mình.
Đến khi hai người ăn xong thì đã là mười giờ tối.
Thẩm Túc: "Bây giờ cũng trễ rồi, em đừng đi về nữa, ở tạm lại đây đi, ngủ trong phòng cho khách hồi trước em ở đó. Chỗ chung cư bên kia công ty cấp cho em mặt an ninh cũng không quá cao, dân cư trong đó toàn là người thường thôi. Mai mốt em nổi tiếng hơn nữa mà ở đó cũng hơi bất tiện. Hay là, sau này nếu có ngày nghỉ, em cứ về đây nghỉ ngơi đi. Để tôi bảo Lâm Đạt đem một ít quần áo, giày dép theo số đo của em qua đây, ưng món nào thì cứ giữ lấy, mặc trong lúc ghi hình cũng được.
Chung cư do Vạn Tinh cấp là sản nghiệp đầu tư của ba Bùi ngày trẻ, tuy rằng vị trí không tệ nhưng an ninh cũng chỉ bình thường thôi, căn chung cư đó cũng chỉ có mấy chục hộ bình dân ở với nhau, có khi lâu rồi cũng chẳng ai đi kiểm tra, có bốn tầng cao nhất thì để cho nhân viên của Vạn Tinh ở thôi.
Nguyễn Ấu San mỗi lần đi ra đi vô đều phải mang theo khẩu trang, tuy thế nhưng lúc đứng chờ thang máy cũng gặp không ít người cứ dòm ngó chằm chằm, còn có người lại hỏi cô có phải Nguyễn Ấu San hay không nữa.
Nguyễn Ấu San không muốn bị lộ địa chỉ nhà, nên đành phải giả giọng nói là không phải, chỉ là người giống người thôi.
Cô biết Thẩm Túc cũng là vì lo cho sự an toàn của cô mới đề nghị như thế.
Nhưng mà cô không thể nào cứ luôn nhận lấy sự chiếu cố từ anh được.
Nếu có một ngày nào đó, cô và Thẩm Túc không còn hợp nhau nữa, cô không muốn đến lúc đó cô rất sợ bản thân sẽ bị đuổi đi.
Nguyễn Ấu San nghĩ một hồi: "Đêm nay em đành làm phiền anh vậy. Còn sau này thì để em tính xem sao. Nếu ở chung cư tiện hơn thì em vẫn sẽ tiếp tục ở đó, còn nếu nghỉ ngơi 1-2 ngày thì cũng có thể qua nhà Thẩm lục ca anh ăn cơm ké ha."
Thẩm Túc nghĩ vậy cũng đồng ý: "Được."
*
Sau khi Nguyễn Ấu San thu dọn sách vở của mình xong, cô ôm đồ đi về căn phòng cho khách hồi trước cô vẫn ở.
Mở tủ quần áo ra, tìm một bộ đồ ngủ để lát đi tắm, ai dè bị đồ trong tủ doạ cho sợ
Mấy chục bộ đầm váy toàn là của mấy nhãn hiệu thời trang xa xỉ cao cấp.
Còn có, áo ngủ, đồ ở nhà, đồ tập, nội y, cần cái gì có cái đó, tất cả đều làm bằng nguyên liệu thoải mái, nhãn mác đã bị cắt hết rồi, có khi là đã giặt qua luôn rồi, có thể trực tiếp mặc luôn.
Bên dưới tủ quần áo là nguyên một hàng giày, từ sandals cho đến giày cao gót, giày sneakers, cái gì cũng có.
Trên bàn trang điểm thì có rất nhiều đồ dưỡng da của mấy hãng cao cấp, đồ trang điểm cũng của các thương hiệu tương tự, nguyên một bộ không thiếu món gì.
Nguyễn Ấu San:...... không có đứa con gái nào có thể chống lại từng này cám dỗ, tuyệt đối không có!!!
Tuy rằng Thẩm Túc nói cô có thể cầm đi, nhưng mà mang đi cũng không hợp lắm.
Trời ơi, cô muốn ở đây luôn không rời đi nữa!
Từ từ,.... Có khi nào đây mới là mục đích của Thẩm Túc không?
Trời ơi, đại ca Thẩm đu idol nhiệt tình vậy luôn á hả?
Nguyễn Ấu San không hề biết rằng, Thẩm Túc không còn đu idol nữa, mà đây là đang đi cua bà xã đó.