Nguyễn Ấu San xem một màn này, cảm thấy kích động vô cùng, phải bịt chặt miệng lại mới không la um cả lên.
Má ơi, không ngờ kích thích tới vậy luôn á!
Tại hiện trường bắt gian ở khách sạn.
Tiêu Thượng Kỳ vốn dĩ bị Tô Mạn Nhu dùng mị lực buff thêm vào, độ hảo cảm đối với cô ta tăng nhiều ghê gớm, yêu đến mất não luôn.
Ngay lúc này bị mấy người lạ mặt đột nhiên xông vào phá hỏng chuyện tốt, vội vàng rời khỏi thân thể của Tô Mạn Nhu, lý trí mới quay về một chút.
Chuyện gì xảy ra vậy? Gã đúng là có hảo cảm với Tô Mạn Nhu, nhưng mà gã cũng không rõ vì sao lại thích.
Gã vốn dĩ ghét phụ nữ nhiều năm như vậy, bình thường nắm tay một cái thôi về nhà đã phải rửa tay mấy chục lần mới chịu được, sao tự nhiên ở đâu ra mà đã phát triển đến mối quan hệ lăn giường với Tô Mạn Nhu rồi?!
Chưa kể ngày mai cô ta còn phải tham gia đêm chung kết của "Ước mơ ngôi sao" nữa chứ!
Còn kéo nhau đến khách sạn ba sao nữa chứ!
Vẻ mặt Tiêu Thượng Kỳ lúc này vô cùng bối rối, nhớ lại từng câu từng chữ Tô Mạn Nhu nói mới đầu nghe vô cùng trong sáng nhưng lại ngập tràn mời gọi, sau đó lại nhìn ba người đứng ngay cửa, trong tay còn cầm điện thoại quay phim....
Tiêu Thượng Kỳ trong lòng đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, giọng điệu không vui, kéo áo che chắn cho bản thân rồi chỉnh áo của Tô Mạn Nhu lại: "Bọn họ là do cô gọi tới sao? Đang định tính kế tôi hả?"
Nói vậy cũng không đúng lắm. Tô Mạn Nhu nếu muốn tính kế gã thì cũng chỉ gọi người thường tới thôi chứ, mắc gì phải gọi Phó Việt Hành tới nữa? Gã với Phó Việt Hành trước giờ chưa hề có xung đột lợi ích gì, bọn họ đi hai con đường khác nhau, một bên là phái thực lực, một bên là phái lưu lượng mà.
Tô Mạn Nhu cuống quít kéo áo che thân, nhìn về phía ba người đàn ông đứng ở cửa trong đó còn có một đối tượng cô ta đang định từ bỏ công lược là Phó Việt Hành.
Dùng một chữ xấu hổ cũng không đủ để diễn tả trường hợp này!
Vốn dĩ cô ta đã phải nắm trọn Tiêu Thượng Kỳ trong lòng bàn tay rồi, nhưng nhìn xem, nói trước bước không qua mà!
Đối với câu hỏi của Tiêu Thượng Kỳ, Tô Mạn Nhu cảm thấy mình thật sự quá oan. Cô ta sao có thể mạo hiểm vai nữ chính của mình mà tính kế Tiêu Thượng Kỳ chứ?
Nhưng mà Tô Mạn Nhu cũng không biết phải giải thích thế nào, không lẽ giờ nói là cô ta muốn ngủ với gã, để lấy giá trị vận khí trên người gã, sau đó lợi dụng gã để thu hoạch tài nguyên điện ảnh sao?
Ngoại trừ gã ra, cô đồng thời còn đang qua lại với mấy người nữa, Phó Việt Hành đứng ở cửa là đối tượng công lược đầu tiên của cô ta, nhưng mà kèo đó khó quá, thêm nữa sợ Phó Thuân Viêm hắc hoá, cho nên cô ta mới phải dời mục tiêu, tạm thời không công lược anh ta à?
Tình huống mập mờ này, càng nói càng sai, Tô Mạn Nhu chỉ đành la một tiếng, sau đó kéo áo che mặt, như thể sợ bị quay trúng mặt.
Phó Việt Hành tâm tình lúc này cũng bàng hoàng vô cùng.
Hồi trước anh ta còn có chút hảo cảm với Tô Mạn Nhu, là lần đầu tiên anh ta thật sự rung động. Ngày trước, anh ta còn đang định tỏ tình, kết quả đã bị Nguyễn Ấu San quay như chong chóng "nhắc nhở" một lần, lúc đó anh ta mới biết, Tô Mạn Nhu là tình nhân của anh trai.
Phó Việt Hành tưởng rằng bản thân mình hiểu nhầm rồi, những cái liếc mắt đưa tình, cùng với lời nói thâm ý của Tô Mạn Nhu, vốn chỉ dành cho người mà cô ta thích thôi.
Khí đó, trong lòng anh ta cũng nghĩ mãi không buông được Tô Mạn Nhu, mỗi lần nhìn thấy, đáy lòng đều dậy sóng. Sau đó tách nhau một thời gian, anh ta cảm thấy bản thân như bị tẩy não, cảm thấy bản thân không thể làm chuyện thiếu đạo đức như kia được, đến lúc đó mới có thể bình tâm trở lại.
Chẳng qua... Phó Việt Hành trước giờ chưa yêu đương ai, bản thân còn là một xử nam, lần đầu rung động lại là với người yêu của anh trai, anh ta đối với mấy chuyện này cũng ngại không muốn đi xa hơn.
Sau đó, càng quan sát Tô Mạn Nhu anh ta càng cảm thấy khó hiểu, vì sao ngày trước mình lại si mê một người phụ nữ chẳng có gì hấp dẫn này đến như vậy?
Nhưng thôi, sau khi xác định Tô Mạn Nhu là chân ái của Phó Thuân Viêm, sau này không chừng còn trở thành chị dâu của anh ta nữa, Phó Việt Hành cũng không dám trở mặt với Tô Mạn Nhu, chỉ cố gắng không chú ý tới nữa thôi.
Mà cũng chẳng cần phải để ý làm gì, anh ta đã sớm được người khác nói cho biết là Tô Mạn Nhu có ý với Tiêu Thượng Kỳ rồi.
Không biết vì sao, anh ta cảm thấy anh trai mình được tặng không một bãi cỏ xanh, nhưng mà cũng cảm thấy hình như bản thân nghĩ nhiều nên hiểu nhầm đâu đó. Dù sao Tiêu Thượng Kỳ với Tô Mạn Nhu cũng không có cơ hội gặp mặt nhiều, càng không có cơ hội để gặp riêng, nên anh ta không có đem chuyện này nói với Phó Thuân Viêm.
Từ sau chuyện Phó Thuân Viêm hiểu lần Tô Mạn Nhu có ý với anh ta tới giờ, quan hệ anh em giữa bọn họ cũng hơi căng thẳng một chút, lâu rồi cũng chưa liên lạc gì.
Ai ngờ, hai anh em Phó gia đêm nay, cùng nhau bắt gian tại trận Tô Mạn Nhu và Tiêu Thượng Kỳ sắp hành sự trên sô pha......
Phó Việt Hành ngẩn người một lúc lâu mới tỉnh táo lại, chẳng để ý đến câu hỏi của Tiêu Thượng Kỳ, chỉ tức giận nhìn về phía Tô Mạn Nhu: "Tô Mạn Nhu, chuyện này là sao đây? Cô không phải là bạn gái của anh trai tôi sao? Sao giờ lại ở đây với Tiêu ảnh đế vậy? Là Tiêu Thượng Kỳ cưỡng ép cô sao?"
Tiêu Thượng Kỳ không được Tô Mạn Nhu trả lời, cây kiếm khó khăn lắm mới lên được đã bị doạ cho thành cọng cỏ, gã thật sự nghi ngờ, không biết sau này bản thân có bị phụ thuộc vào thuốc mới lên được hay không?
Tiêu Thượng Kỳ cũng ôm một bụng tức, giữ chặt áp, đi về phía Phó Việt Hành tức giận nói: "Mắc gì nói tôi cưỡng ép cô ta? Tôi muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có? Rõ ràng là cô ta dụ dỗ tôi đến đây! Còn có, anh nói cô ta là bạn gái của anh trai là có ý gì?"
Anh trai của Phó Việt Hành chính là Phó Thuân Viêm của tập đoàn Phó thị, chuyện này Tiêu Thượng Kỳ chắc chắn biết.
Mà Phó Thuân Viêm nãy giờ ngồi im lặng xem qua màn hình tự nhiên được nhắc đến, cũng sôi trào lửa giận.
Tô Mạn Nhu lúc trước tình một đêm với Đoạn Á Huy, cô ta bảo là vì mượn rượu giải sầu nên mới lầm lỡ, không phải cô ta tình nguyện, gã đã tin, cũng cố gắng không để ý đến chuyện đó. Chỉ cần về sau cô ta đối xử với gã thật lòng, thì chuyện gì cũng bỏ qua được, dù sao tình sử của gã cũng hơn Tô Mạn Nhu nhiều.
Rồi thêm cái lần cô ta làm gã lỗ mất 1 tỷ, gã cũng chưa buông bỏ được Tô Mạn Nhu. Yêu vào rồi thì tính toán chi dăm ba đồng bạc đó.
Nếu so sánh nghiêm túc với Tiêu Thượng Kỳ thì rõ ràng Tiêu Thượng Kỳ nhỉnh hơn gã mấy phần, người ta dù sao cũng là người của giới giải trí, đều là dựa mặt kiếm cơm cả, dáng người cũng rất tốt.
Tô Mạn Nhu ngoại tình với Tiêu Thượng Kỳ, chẳng lẽ vì gã không thoả mãn được cô ta sao?
Mà cũng không biết được đây là lần đầu tiên, hay là trước đó hai người đã làm qua mấy lần rồi?
Khoan khoan, Phó Thuân Viêm chút nữa đã tát cho bản thân mấy cái. Giờ là lúc nào rồi mà gã còn ngồi đây so đo với cái tên đáng chết kia chứ?
Ả đàn bà Tô Mạn Nhu này dám phản bội, lừa gạt gã. Gã nhất định phải khiến ả này sống không bằng chết mới đúng.
Đồi cỏ trên đầu Phó Thuận Viêm lúc này bốc cháy trong lửa giận.
Trần Dũng đứng ngoài còn bóng gió thêm dầu thêm xăng: "Nghe nói Tô tiểu thư còn có một người fan cuồng khác tên Đoạn Á Huy, vì tiểu thư đây không ngại thuê người mưu sát, bây giờ đang ăn cơm ở cục cảnh sát đó, tạm thời không thể đảm nhận chức danh fan số một nữa, không thể thấy được một màn này, tiếc ghê ha!"
Tô Mạn Nhu căm hận nhìn Trần Dũng như thể hận không giết được anh:.... Cái đồ đáng chết này! Im miệng ngay!
Tiểu Hắc đứng một bên cười tủm tỉm: "Không sao, tôi đã quay lại rồi, Đoạn tiên sinh ngồi trong tù vẫn có thể xem được. Người có thể không đến nhưng không thể không xem chuyện tốt."
Tô Mạn Nhu cảm thấy trước mắt tối sầm. Cô ta đã thu phục được Đoạn Á Huy rồi, nhưng mà ba mẹ, anh em của hắn toàn là dân anh chị cả!
Cô ta chỉ đành có thể liều mạng gọi hệ thống, hỏi xem chuyện bị vỡ lẽ thế này, cô ta phải làm sao để tự bảo vệ mình.
Center cái gì, nữ vương giới giải trí gì chứ, cô ta không cần nữa, chỉ cần sống sót là được rồi!
Tiêu Thượng Kỳ vốn đã có cảm tình với Tô Mạn Nhu, tưởng chỉ cần dựa vào mị lực buff một thời gian thì sẽ khiến cô ta một bước lên trời. Bây giờ tình cảm không vững chắc đã bị kéo về hiện thực, bây giờ đừng nói là hảo cảm, thậm chí gã còn đang muốn giết cô ta luôn này.
Gã ghét nhất là bị phụ nữ tính kế!
Cũng không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà gã cứ như trúng tà, vô cùng muốn lăn giường với Tô Mạn Nhu, còn cảm thấy cô ta là chân ái của gã.
Chân ái cái quần nè!
Kể từ lúc gã bị ảnh hậu hạ dược tính kế xong, ban đầu còn dùng tình cảm chân thành để đối đãi với gã, sau đó cũng có ngoại tình, nhưng đều nhanh chóng cắt đứt hoàn toàn.
Tô Mạn Nhu, vốn đang quen Phó Thuân Viêm, Đoạn Á Huy vậy rồi, mà còn dám tính kế mê hoặc gã nữa ư?
Con ả này.... Quả thật đáng chết!
Phó Việt Hành nghĩ một hồi tức lồng ngực, nhịn không được mà nói: "Cũng may hồi trước tôi không bị cô lả lơi ong bướm mê hoặc, bằng không người hôm nay bị cắm sừng chính là tôi...."
Phó Thuân Viêm thông qua màn hình mà trừng em trai mình. Bộ mày câm mồm thì sẽ chết hả!
Tiêu Thượng Kỳ lúc này mới biết Tô Mạn Nhu ngoại trừ Phó Thuân Viêm ra, còn qua lại với Đoạn Á Huy, là một phú nhị đại có tiếng trong giới, nghe thôi đã thấy không tưởng rồi, ai ngờ....
Tiêu Thượng Kỳ: "Cái gì cơ? Cô ta còn quyến rũ cả anh nữa à?"
Phó Việt Hành không hề biết anh trai mình đang dùng ánh mắt chết người nhìn anh ta qua màn hình, chỉ gãi gãi đầu: "Đúng vậy, hồi trước cô ta lén gặp tôi rồi còn nói là ngưỡng mộ tôi này nọ, sau đó cũng làm y hệt thế với anh, lúc đó tôi thấy không ổn, còn tưởng là bản thân mình suy nghĩ nhiều thôi..."
Những người trong phòng đều đồng loạt quay qua nhìn Tô Mạn Nhu.
Tô Mạn Nhu lúc này không còn giấu mặt trong áo tắm nữa, cảm thấy chuyện bây giờ kiểu gì cũng quy hết về cô ta.
Tô Mạn Nhu bình thản ngồi dậy, dựa vào sô pha, động tác vô cùng thong thả, phong tình vạn chủng mà bắt chéo chân, còn rút một điếu thuốc từ bên bàn trà, châm lửa, phì phèo một ơi.
"Tại sao lũ đàn ông các người có thể chơi đùa phụ nữ, tại sao tôi không thể làm ngược lại? Rõ ràng là do các người ngu xuẩn, t*ng trùng thượng não, không quản lý được bản thân, bây giờ quay qua trách tôi mị lực quá nhiều ư?"
Tô Mạn Nhu cảm thấy bản thân tẩy kiểu gì cũng không trắng nổi, liền hiểu ra nếu không làm bạch liên hoa được nữa thì thôi làm tra nữ luôn.
Tô Mạn Nhu đem hết giá trị vận khí thu được từ trên người Đoạn Á Huy và Tiêu Thượng Kỳ ra để đổi lấy khả năng khiến cho đối tượng công lược có dục vọng tuyệt đối đối với cô ta.
Tiêu Thượng Kỳ liền thở gấp.
Phó Việt Hành thân là đối tượng công lược đầu tiên cũng cảm thấy hoa mắt, tự nhiên thấy Tô Mạn Nhu ngồi kia, cần cổ cùng đôi chân trắng nõn, tự nhiên muốn nhào lên, đè cô ta ra sô pha làm một trận.
Trần Dũng với Tiểu Hắc sớm đã được Nguyễn Ấu San nhắc nhở, biết Tô Mạn Nhu có điểm bất thường, có thể làm mê hoặc người khác. Bọn họ nghe xong cũng nửa tin nửa ngờ.
Tiểu Hắc liền lấy kính đen đưa cho Trần Dũng, sau đó móc từ trong ba lô ra một chai Coca ướp lạnh!
Cậu ta lắc chai Coca một hồi, sau đó đi tới vài bước, mở nắp chai, hướng về phía ba người Tô Mạn Nhu, Phó Việt Hành, Tiêu Thượng Kỳ đang mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt si mê mà phun nước.
Cả ba người đều bị tạt trúng.
Tiêu Thượng Kỳ lúc này bị cảm giác lạnh thấu tim làm cho tỉnh lại:.... Má nó, tự nhiên gã lại thấy như bị trúng tà!
Phó Việt Hành bên kia cũng tỉnh lại, nhìn thấy bộ đồ trắng trên người dính chất lỏng màu nâu, lớp trang điểm trên mặt cũng bắt đầu trôi: "Mẹ kiếp! Makeup của tôi bị trôi rồi!"
Tô Mạn Nhu:........
Má nó, bao nhiêu giá trị vận khí vậy mà mất trắng nữa!
Hai tên này là ai chứ? Nãy giờ toàn phá chuyện tốt của cô ta!
Phó Thuân Viêm đang ngồi xem hiện trường:..... Trời má ơi, thiếu chút nữa thôi là gã đã phóng xe tới chỗ đó, sau đó cùng với hai người kia và Tô Mạn Nhu,....
Đừng nói là gã bị Tô Mạn Nhu tẩy não thật sự chứ?
Mà Nguyễn Ấu San lúc này đang ngồi xem livestream cũng giơ ngón cái với cái chiêu tạt Coca kia: "Đồng chí Tiểu Hắc ra chiêu đỉnh của chóp, nhất định phải tăng thưởng!"