Mấy ngày qua, điều duy nhất khiến Ân Tố Nguyệt không vừa lòng chính là cơ thể nhỏ bé này của nàng thật sự rất cản trở. Nhưng trong đội ngũ này ngoại trừ phụ nữ còn có trẻ nhỏ, và người bệnh, nói chung rất suy yếu. Đội ngũ đi rất chậm, vì thế làm nha sai tạm giam vô cùng không hài lòng, gặp ai đi chậm, bèn quất một roi.
Một số nữ quyến đành phải ôm đứa nhỏ, tự mình chịu tội. Dọc đường Ân Tố Nguyệt đều không ngừng tiêm máu gà cho mình, tuy rằng nàng không phải lớn nhất, nhưng cũng đâu phải nhỏ nhất. Đi không được cũng phải đi, nhỡ như roi quất lên người thì không tốt.
Roi còn chưa quất lên người nàng, nhưng nàng cũng chẳng đi được nữa.
Ngôn Vực bên kia có thể thật sự đã phát sốt rồi, đầu óc vẫn luôn hỗn loạn, hắn mới bị Ân Tố Nguyệt chế nhạo một lần, dù sao đi nữa cũng muốn kiên trì bước đi, nhưng vẫn lực bất tòng tâm, muốn ngất đi mấy lần.
Dì Vân đỡ hắn, đi thật chậm, một đợt roi quất đến, tay dì Vân run lên, buông lỏng Ân Tố Nguyệt ra, ngay cả Ngôn Vực cũng ngã xuống đất.
"Đi mau! Cũng đã trễ mấy ngày rồi!" Nha sai áp giải lại quất một roi đến.
Dì Vân bảo vệ Ngôn Vực một lần nữa.
"Láo xược!" Ngôn Vực khàn giọng quát.
Da đầu Ân Tố Nguyệt quả thật muốn run lên, cảm thấy lúc này nhân vật phản diện quả thật cực kỳ ngu xuẩn. Quả nhiên, nha sai đó vừa nghe lời này của hắn, thì càng đặc biệt muốn làm nhục hắn hơn.
"Láo xược à? Ngươi cũng không nhìn xem ngươi đang nói với ai? Ngày xưa ngươi là công tử tướng phủ nhưng giờ đây ngươi là loạn thần tặc tử, ngươi nói ta láo xược?" Một cước của nha sai kia giẫm đạp Ngôn Vực trên mặt đất, dùng roi vỗ mặt hắn, ý muốn làm nhục không cần nói cũng biết.
"Vực Nhi....." Dì Vân muốn kéo Ngôn Vực nhưng lại bị quất một roi.
Lần đầu tiên Ân Tố Nguyệt cảm thấy bất lực và sợ hãi.
Những sự áp bức và chịu tội ở ngay trước mắt, tiếng roi quật ngay ở bên tai, nhưng bọn họ lại không hề có sức phản kháng. Cấp bậc xã hội của thế giới trong sách này nghiêm ngặt thế đấy, chẳng thể nào nói đạo lý.
Hình như Ngôn Vực còn muốn phản kháng, Ân Tố Nguyệt vội vàng kéo hắn lại, hơn nữa còn véo hắn một cái ý bảo hắn hãy nhẫn nhịn.
Nàng có thể cảm giác được tay Ngôn Vực hơi run lên, cũng may không có nói thêm câu nào nữa. Bị làm nhục thế này, nha sai đó mới từ bỏ, Ân Tố Nguyệt dùng hết sức lực kéo Ngôn Vực, dì Vân bên đó cũng gượng đứng lên.
Hai người đỡ Ngôn Vực, cố gắng đi về phía trước.
Trong lòng Ân Tố Nguyệt rối lên, nàng chắc chắc Ngôn Vực sẽ không chết ở ngay lúc này, tuy rằng sách chưa viết xong, nhưng năm năm sau hắn mới coi như là tàn nhẫn độc ác mà lên sân khấu.
Người nàng lo lắng chính là dì Vân, nếu Ngôn Vực không đi được, thế nào dì Vân cũng gặp họa theo. Trong lòng tính toán một lượt, nàng đành phải tìm cách hoá giải từ chỗ Ngôn Vực.
Nàng nhỏ giọng nói với Ngôn Vực: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Hôm nay, đâu chỉ riêng huynh bị nhục nhã, còn có những người làm hại người nhà của huynh bị chia cắt, sớm muộn gì cũng phải trả giá thật nhiều. Cho nên, giờ huynh không cam lòng sự bất công này, cũng vô dụng, chỉ tạo thêm cơ hội cho người khác tùy tiện làm nhục huynh."
Tuy rằng Ân Tố Nguyệt không nhìn thấy trong mắt Ngôn Vực tràn đầy u ám, nhưng bàn tay của y bỗng nắm chặt khiến cho nàng biết được Ngôn Vực đã nghe lọt tai lời nàng nói.
Chẳng những thế, thậm chí Ngôn Vực từ từ che dấu sự không cam lòng đang nổi lên, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và u ám khắp người.
Ân Tố Nguyệt một bước ngắn một bước dài đi về phía trước, Trên thực tế trong lòng nàng quả thật như mưa to gió lớn mà không ngừng phỉ nhổ, nàng đang làm gì đây? E sợ nhân vật phản diện không đủ độc ác không đủ biến thái sao? Nàng còn tẩy não hắn như ác ma nữa. Chuyện này xong thật rồi, nàng không giúp nhân vật chính thì thôi đi, lúc này còn khuyến khích nhân vật phản diện đi báo thù.
Nếu như lần này chôn hạt giống thù hận xuống, sau này đúng thật sẽ không sửa chữa được nữa. Nhưng trước mắt nếu không chuẩn bị máu gà cho hắn, hắn mà suy sụt một cái, dì Vân sẽ không xong.
Mấy ngày nay, mọi người cùng hỗ trợ lẫn nhau, dù sao thì coi như đi hết con đường lưu đày.
Đảo Đông Lĩnh ở phía Đông của Đông Hải, tội nhân lưu đày lần này bị trục xuất đến ven bờ Đông Hải. Trên biển, một chiếc thuyền lớn đã cập bờ. Nha sai giam giữ đều bắt người già yếu lên thuyền lớn, nhìn thấy chiếc thuyền bung cánh buồm, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Thuyền đi gần một ngày, trong lúc này đủ loại khó chịu do say tàu, thê lương bất lực bao trùm khắp đoàn người. Bởi vì kế tiếp đó, ai cũng không biết điều gì sẽ chờ đợi bọn họ trong thời gian sắp tới.
Nhưng rõ ràng, bọn họ cũng không trở về được nữa, tội nhân bị lưu đày, trừ khi hoàng đế rửa sạch tội, nếu không vĩnh viễn cũng không thể trở về.
Mọi người xuống thuyền, trên đảo ngoại trừ người dân vốn luôn cư trú ở đây, chẳng còn gì khác.
Cỏ hoang mọc thành bụi, một mảnh cằn cỗi, đại dương bốn phía, đảo Đông lĩnh cứ đơn độc ngoài biển như thế. Mà xưa nay, ở đây là nơi phạm nhân phạm phải tội lớn bị lưu đày.
Triều đình trục xuất tội nhân đến giam giữ ở trên đảo, mục đích là để bọn họ lao động khai khẩn đất hoang.
Mà trước mắt những người già yếu đã suy yếu mệt mỏi, trong lòng mọi người thê lương bất lực.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trên đảo ùa ra một lượng lớn cư dân trong tay cầm lưỡi liềm gậy gộc hùng hổ xông đến.
"Cút đi! Cút đi!"
Nhìn thấy những người đó lập tức sẽ chạy đến ngay trước mắt, nữ quyến vừa đến đảo đã kéo theo người già trẻ con chạy trốn, thảm hại không chịu nổi.
Cuối cùng, mọi người bị đuổi đến khu vực chật hẹp ngoài bờ biển.
Hoang vu hẻo lánh, chưa có nền giáo dục, ngu dốt không chịu nổi. Người dân vẫn luôn cư trú ở đây vô cùng bài xích.
Khi con người gặp phải tình cảnh vô cùng thiếu thốn tài nguyên, sẽ thay đổi vì lợi ích riêng, những lễ nghi giáo dưỡng vốn có cũng không còn nữa.
Ngắn ngủi vài ngày, bởi vì chẳng có thức ăn no bụng, hơn nữa bên ngoài có người dân trên đảo xua đuổi. Những nữ quyến tướng phủ cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Ngoại trừ còn có hơi sức ra, thì chỉ biết dọc theo bờ biển tìm kiếm tôm cá, hoặc lấy chút thức ăn hải sản ở trên đá ngầm. Toàn là phụ nữ và trẻ em, dĩ nhiên không thể đi xuống biển bắt cá, chỉ có vẻn vẹn mấy khối đá ngầm mà cũng bị chiếm đoạt, thiếu chút nữa đã náo loạn đánh nhau.
Mà giờ phút này, bởi vì trước đó dì Vân bị quất trúng, lại không có bôi thuốc kịp thời, miệng vết thương đã bị sưng mủ. Gần như vừa mới lên đảo đã ngất ngay. Mà Ngôn Vực vốn không thể ném đi mặt mũi mà cướp thức ăn theo nữ quyến trong phủ.
Nhiều người cũng thế, giờ đây mọi người đều gặp nạn, ai cũng chẳng khá hơn ai bao nhiêu. Bây giờ, Ngôn Vực - người con trai trưởng của tướng phủ này, hoàn toàn chẳng cần chút sự tôn trọng nào. Ân Tố Nguyệt thậm chí còn cảm giác được những người đó căm hận Ngôn Vực.
Lưu lạc chung một chỗ với nhân vật phản diện, thật sự như người đang ngồi trong nhà, mà tai họa lại từ trên trời giáng xuống.
"Ài, Ngôn Vực, huynh có đói không?" Ân Tố Nguyệt đỡ dì Vân đến nơi chắn gió nghỉ tạm, định cùng nghĩ biện pháp với Ngôn Vực.
Ngôn Vực không hề phản ứng.
"Đang nói chuyện với huynh đấy." Ân Tố Nguyệt mò mẫn vươn tay đẩy hắn một cái.
Ngôn Vực dùng một tay đẩy ngã Ân Tố Nguyệt trên mặt đất.
Mẹ nó! Nhân vật phản diện huynh thật chỉ một lát cũng không nhịn được muốn tìm đường chết, hùng hổ như thế, còn bày đặt ra vẻ công tử tướng phủ. Đúng thật nghĩ là sẽ có người dâng tặng thức ăn cho huynh sao?
Ân Tố Nguyệt quả thật không còn sức lực để mắng chửi, bây giờ bệnh của dì Vân sắp nguy kịch, Ngôn Vực lại không muốn đi tìm thức ăn, mà một người bị mù như nàng, thật sự đã đủ già yếu bệnh tật.
Nàng đứng từ dưới đất đứng lên, mò đến bên người dì Vân, sờ sờ nhiệt độ trên trán dì ấy, thấy không nóng lắm, thì hơi yên tâm, sau đó ngồi ở gò đất nghĩ cách.
Cứ ngây ngốc ở ở đây thật sự không phải cách hay, nếu muốn có thức ăn, vẫn nên đi ra ngoài, nhưng bên ngoài người dân địa phương hùng hổ. Ân Tố Nguyệt suy nghĩ cả nửa ngày cũng rối tinh rối mù, sau đó bắt đầu nhớ lại nội dung cốt truyện.
Nàng vốn không hề viết về chuyện ở đảo Đông Lĩnh trong《 Phượng Tê Ngô 》, đoạn thời gian này là lúc nam nữ chính gặp nhau, hầu như nàng đều viết về nam nữ chính trong đoạn cốt truyện này. Về phần nhân vật phản diện gặp nạn, lưu vong ngoài biển, rất tóm tắt, lại xuất hiện vào năm năm sau.
Nhưng trước mắt phải làm sao đây?
Lẻ loi trơ trọi ở trên đảo, hoàn toàn không có cửa để đột phá.
Người dân ngu dốt ở đây chưa được giáo hóa*, trình độ hiểu biết của người dân chưa được khai mở. Nếu tùy tiện đi ra ngoài, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
*Giáo hóa: giáo dục và cảm hóa.
Người dân ngu dốt...... Đảo hoang......
Trong đầu Ân Tố Nguyệt bỗng hiện lên một đoạn kí ức mơ hồ, thoáng lướt qua rồi vụt mất. Như có manh mối gì đó gần ngay trước mắt, nhưng lại không sao nhớ nổi.