Giản lão phu nhân lòng tràn đầy hồ nghi, "Trước khi Duẫn Mạch trở về, còn điện thoại cho tôi vài lần, mỗi một lần đều hỏi tôi tâm trạng cùng tình huống của Tiểu Lăng, ngữ khí luôn sốt ruột và lo lắng cũng không phải là giả, lão thái bà tôi sẽ không nhìn lầm. Như thế nào ngược lại lúc này gặp mặt lại trở nên lãnh đạm như vậy?"
"Tôi như thế nào biết được? Cái lão thái bà này, gần đây như thế nào đều hỏi tôi những vấn đề kỳ quái này!" Giản lão gia tử tức giận mà trả lời.
"Ông cái gì cũng đều không quan tâm! Duẫn Mạch cùng bé ngoan giận dỗi ông cũng đều mặc kệ!"
Giản lão phu nhân lại bắt đầu ghét bỏ Giản lão gia tử.
"Cái lão thái bà này, bà tưởng tôi không muốn quản sao, nhưng tôi đây có thể quản được sao? Tôi có thể đem hai đứa nhỏ gọi ra trước mặt, rồi hỏi bọn chúng hai người các con có phải đang giận dỗi hay không, bà cảm thấy thích hợp sao?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tôi xem bà lo lắng dư thừa, bà không thấy được vừa rồi lúc ăn cơm chiều, Duẫn Mạch tuy rằng một câu cũng không nói với Tiểu Lăng, nhưng trước khi Tiểu Lăng vào bàn, thằng bé đều thuận tay mà đem những món ăn mà con bé thích chuyển qua trước mặt con bé sao, tâm tư có thể so hai lão nhân gia chúng ta còn tốt hơn."
Lão gia tử vừa nói như vậy, lão phu nhân cũng nghĩ tới, "Đúng ha, lúc thằng bé dọn đến đây có mang theo mấy cái rương hành lý, tôi thoáng nhìn trong đó có một cái rương toàn bộ đều là mấy cái đồ vật phấn phấn nộn nộn, thấy thế nào đều không giống như là chính thằng bé dùng, hơn phân nửa là mang đến cho Tiểu Lăng."
"Này không phải là được rồi sao, vậy mà bà còn lo lắng cái gì nữa, đã thế còn lôi kéo tôi cùng bà tranh luận, nếu bà muốn nhọc lòng, còn không bằng đi nhọc lòng mối quan hệ giữa bé ngoan với Duẫn Thừa và Tiểu Náo kia kìa."
"Hai đứa kia thì tôi mặc kệ, tùy tiện bọn chúng muốn làm thế nào thì làm! Không chọc bé ngoan của tôi tức giận là được." Lão phu nhân hừ hừ nói, biểu tình ngữ khí đều thập phần kiêu ngạo.
Lúc Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân đang nói, liền nhìn thấy Giản Duẫn Mạch quay trở lại.
Trong tay còn mang theo một miếng bánh ngọt đặc trưng của một tiệm bánh ngọt mới mở trong thành phố.
Không đợi cậu ấy mở miệng, lão phu nhân liền tức giận mà nói, "Ta lão thái bà không thích ăn bánh ngọt, con muốn bà nội ăn để tăng đường huyết sao."
Giản Duẫn Mạch xấu hổ chớp mắt một cái, giải thích, "Con mua cho Tiểu Lăng."
"Mua cho Tiểu Lăng thì chính mình cầm lên cho con bé, đưa cho bà làm gì? Con bé thì lại ở phòng cách vách phòng con."
"Không." Giản Duẫn Mạch nói, "Con để ở dưới lầu, con bé nếu nhìn thấy thì ăn, không nhìn thấy thì thôi."
Sau đó Giản Duẫn Mạch liền lên lầu và vào phòng của mình, cậu không dừng lại một giây đồng hồ nào trước cửa phòng Giản Nhất Lăng.
Phản ứng của Giản Duẫn Mạch làm Giản lão phu nhân cảm thấy bối rối.
Giản lão phu nhân tức giận mà nói thầm với Giản lão gia tử bên cạnh, "Mấy đứa cháu trai nhà mình là như thế nào? Một đứa so với một đứa còn khó chịu hơn!"
"Có khó chịu hay không, đều là cháu do ba đứa con của bà sinh ra, muốn tính sổ thì tìm tụi nó đi."
"Nếu ông nói như vậy, ba đứa con trai đều do tôi sinh ra, tôi đối với vấn đề này không có ý kiến gì, chỉ là hạt giống ra sai, tôi đây không phải nên tìm ông, cái già chết tiệt này tính sổ sao?"
"Coi như tôi không nói gì."
###
Đối với thái độ của Giản Duẫn Mạch, Giản Nhất Lăng cũng không có gì ngạc nhiên.
Bởi vì trong nguyên tác, quan hệ giữa Giản Nhất Lăng và Giản Duẫn Mạch cũng là cái dạng này.
Đối với vấn đề này, căn bản Giản Nhất Lăng từ đầu đến cuối đều không có hiểu rõ.
Hai người quan hệ trước kia thực rất tốt, dường như là như hình với bóng.
Đối với Giản Nhất Lăng mà nói, anh cả quá lạnh lùng, có chút sợ; anh ba cùng chính mình tuổi kém không quá nhiều, không có cái loại cảm giác là anh trai.
Còn lại Giản Duẫn Mạch sở hữu tất cả các ưu điểm của một người anh trai, đối Giản Nhất Lăng cái gì cũng thuận theo.