Hà Yến nghiến răng nghiến lợi, lão phu nhân nói ra thật là nhẹ nhàng, đã có con trai của Giản Thư Hình và Giản Thư Bành kế thừa gia nghiệp, nên lão phu nhân sẽ không lo lắng.
Kia Hà Yến bà để đâu? Chẳng lẽ về sau bà dựa vào chu cấp của những cháu trai khác?
Hà Yến đè nén sự bất mãn trong lòng, tiếp tục cười nói, "Chuyện này trước tiên nên cứ từ từ, đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học của Vũ Tiệp kết thúc rồi tính."
Nụ cười trên mặt Giản Vũ Tiệp biến mất rất nhiều, trên mặt anh ấy hiện rõ vẻ thất vọng.
Nhưng ngay sau đó anh ấy đã bình phục, anh ấy là một tiểu cường không thể bị đánh bại, nếu không anh ấy sẽ không kiên định với ý tưởng của mình trong nhiều năm dưới thái độ cứng rắn như vậy của mẹ mình.
Và đúng lúc này, Giản gia tiếp đón một vị khách mà không ai có thể ngờ tới, Địch Quân Thịnh.
Điều này khiến lão gia tử ngạc nhiên và khó hiểu.
Việc Địch Quân Thịnh dọn vào nhà bên cạnh, Giản lão gia đã biết chuyện từ sớm, nhưng ông không ngờ rằng người bên kia sẽ đến bái phỏng mình.
Xét cho cùng, giữa hai gia đình không có giao tình, theo thân phận của hắn, Địch Quân Thịnh không có lý do gì để đến bái phỏng ông.
Mấy ngày nay có rất nhiều người muốn đến bái phỏng Địch Quân Thịnh, nhưng đều bị Vu Thuyết chặn lại.
Giản lão gia không muốn đến bái phỏng đối phương, ông không muốn cùng Địch gia và tập đoàn Thiên Hưng nhấc lên mối quan hệ.
Vì vậy, mặc dù mọi người sống cạnh nhau, họ không giao tiếp với nhau.
Hà Yến cũng bị sốc, bà đã nghe nói về Thịnh gia.
Những người trong vòng về cơ bản đã biết về việc Thịnh gia sẽ đến thành phố Hằng Viễn, Hà Yến không thể không biết.
Hà Yến cũng muốn chủ động đến bái phỏng Thịnh gia, nhưng bị chồng thuyết phục.
Chồng bà cảm thấy nhà họ cùng Địch gia không trực tiếp lui tới, không cần kéo gần mối quan hệ này, không chừng biến khéo thành vụn.
Hà Yến đã ngừng ý định đi bái phỏng Thịnh gia.
Nhưng bà không ngờ lại gặp được Thịnh gia ở nhà cũ của Giản gia.
Hà Yến thầm nghĩ, gừng càng già càng cay, lão nhân gia quả nhiên có chút mặt mũi, Thịnh gia lần đầu tiên ở thành phố Hằng Viễn bái phỏng người khác, người này lại là lão gia tử nhà bọn họ!
Giản lão gia đích thân ra đón khách, trong khi những người khác tiếp tục ngồi trong vườn cùng lão phu nhân uống trà.
Giản Nhất Lăng nhấp một ngụm trà, rất yên tĩnh.
Giản Vũ Tiệp bên cạnh Giản Nhất Lăng giới thiệu trò ảo thuật mới học được của mình, hầu hết đều bí mật học được từ hướng dẫn trong sách hoặc trên Internet, hoặc tự tìm hiểu thêm.
Mặc dù Giản Nhất Lăng không hiểu về ảo thuật nhưng cũng có thể thấy được niềm đam mê của Giản Vũ Tiệp dành cho ảo thuật và tài năng của anh trong lĩnh vực này.
Hà Yến không nhịn được nữa, tâm tư căn bản không phải ở việc uống trà.
Nhìn bộ dáng như vậy của bà, lão phu nhân thở dài.
Ngược lại, đứa cháu gái ngoan và đứa cháu trai hiểu chuyện lại làm bà hài lòng nhiều hơn.
Không lâu sau, lão gia tử quay lại với hai người trẻ tuổi.
Một trong số đó là người mà ai cũng biết, Vu Hi, hoàng tử của tập đoàn Vu thị.
Vẻ ngoài của Vu Hi rất nổi bật, anh ấy muốn có một hình thể và một vẻ ngoài ưa nhìn.
Nhưng hôm nay anh so với nam nhân bên cạnh thì thấp hơn một bậc.
Người đàn ông này chính là người đàn ông mà Giản Nhất Lăng vừa nhìn thấy trên chiếc xe thể thao màu xanh lá cây bên đường.
"Thịnh gia, mời ngồi." Thái độ của Giản lão gia tử là trung lập, không có nửa ý muốn phụ thuộc, ông ấy đối xử với Địch Quân Thịnh giống như cách đối xử với những người khách bình thường.
Địch Quân Thịnh thản nhiên ngồi xuống đối diện với Giản Nhất Lăng, đồng thời ánh mắt anh dừng lại trên người Giản Nhất Lăng.
Địch Quân Thịnh khóe miệng cười như có như không, khiến người ta cảm thấy tính xâm lược.