Vân Yên giống như bị hù dọa, cứ như vậy ngơ ngác nhìn chằm chằm Trầm Ám, nửa ngày không lên tiếng.
một lát sau, đột nhiên cô cầm tay anh lên, há miệng cắn một cái.
Trầm Ám hừ một tiếng, cau mày nhìn cô.
không biết sao nước mắt cô rơi lã chã, toàn thân đột nhiên sáp tới, kích động nói: “anh biết nói!”
Trầm Ám: “...” anh không nên biết hả?
Vân Yên kích động còn hơn thấy khỉ biểu diễn trước mặt mọi người. Ánh mắt trong suốt, quơ quơ cái tay bị cô cắn ra dấu: “anh nói lại lần nữa.”
Trầm Ám xoay đầu qua một bên không để ý đến cô.
cô đưa tay xoay đầu anh lại, cưỡng ép anh đối mặt với mình: “anh nói lại lần nữa xem!”
Giờ Trầm Ám mới nhận ra, hai người bọn họ cách nhau gần bao nhiêu. Thân thể cô mềm mại, dính vào trên người anh giống như bơ, còn tản ra hương vị ngọt ngào như có như không. Từng sợi tóc mảnh như tơ xõa trên ngực anh, cọ ngực anh ngứa ngáy.
“Ngoan nào, nói lại lần nữa đi, chỉ một lần thôi!”
“...”
“Trầm Ám ---- Trầm Ám ----“
“...”
Mãi mà không được đáp lại, khiến Vân Yên hơi mất mát. Rũ khóe miệng xuống, tủi thân nhìn anh.
Trầm Ám bị cô nhìn không chịu nổi, không được tự nhiên nói: “Ngủ.”
Trong nháy mắt cô cao hứng, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm. Thanh thúy đáp: “Được thôi!”
Vân Yên xoay người nằm xuống lại, hoàn toàn quên mất chuyện phải đuổi anh ra ngoài ghế salon ngủ.
Mấy phút sau, cô lại sáp vào, nhẹ nhàng nói: “Trầm Ám, chúc ngủ ngon.”
“...”
“...”
“...”
“Này!”
cô cách tấm chăn lay động bả vai anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “anh không thể không lễ phép như thế, tôi chúc ngủ ngon thì anh cũng phải chúc ngủ ngon lại.”
Trầm Ám sắp bị cô làm phiền đến chết: “Chúc ngủ ngon.”
“Ngoan lắm.” Vân Yên khen thưởng vỗ đầu anh một cái, sau đó lại dém chăn cho anh. Động tác ngừng một lát, lại vén chăn lên, không nể mặt nói: “không được, anh ra ngoài ngủ đi.”
Trầm Ám: “...”
“Được rồi.” cô thay đổi sắc mặt giống như làm ảo thuật, lập tức dém chăn lại: “Thấy hôm nay anh rất hiểu chuyện, nên khen thưởng cho anh ngủ trên giường.”
Sau đó ngồi dậy: “Tôi đi ra ngoài ngủ trên ghế salon.”
nói xong nhảy xuống giường, ôm gối và chăn lạch bạch chạy chân trần ra ngoài.
Trầm Ám nhìn cửa phòng ngủ, rất lâu sau cũng không buồn ngủ.
- ------
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Yên tỉnh lại trong phòng ngủ. cô vừa mở mắt, phía trước xuất hiện gò má của Trầm Ám.
Xảy ra chuyện gì nhỉ? Tối hôm qua thực ra là một giấc mơ của cô à?
cô ngáp một cái, thân thể hơi cựa quậy, phát hiện mình đè một cái tay. Nắm lấy nhìn một cái, bên trêncó một dấu răng mờ mờ.
Đầu óc Vân Yên mơ hồ nhìn chằm chằm dấu răng. Nếu không phải nằm mơ, chẳng phải tối hôm qua côngủ trên ghế salon hay sao, sao bây giờ lại tỉnh dậy ở trên giường.
Chẳng lẽ, khuôn mặt cô trắng bệch, chẳng lẽ cô bị mộng du hả?
Thế nên lúc Trầm Ám mở mắt, thì nhìn thấy gương mặt mếu máo muốn khóc của Vân Yên.
Thấy anh tỉnh, cô khẩn trương lại gần: “Trầm Ám, có phải tối qua tôi bị mộng du hay không.”
“...”
“Có phải, có phải tối qua tôi, nhắm mắt quay về không?”
“anh có biết tối qua tôi quay lại bằng cách nào không?”
“...”
“Cũng đúng, hẳn là anh cũng ngủ.”
Trong lòng Vân Yên khẳng định mình đã bị mộng du, rầu rĩ nằm xuống lại, nhìn trần nhà than thở.
Đột nhiên tiếng điện thoại rung vang lên.
Vân Yên chấn động một cái, chợt ngồi bật dậy, tìm điện thoại di động khắp nơi. Trong phòng không tìm thấy, cô đẩy cửa đi ra ngoài tìm, cuối cùng tìm thấy trong đống chăn trên ghế salon.
trên màn hình nhấp nháy hai chữ ---- chị Chu.
cô vội ấn nghe, chưa kịp lên tiếng, bên kia đã chặn đầu áp đảo nói: “đã bảo tiểu Tống đi đón em, em canh thời gian chuẩn bị đi.”