La Châu Thành là phường thị lớn nhất của người tu chân trong giới tu chân La Châu, cũng là phường thị phồn hoa tập trung nhiều tu sĩ nhất La Châu. Quan trọng nhất là, ở La Châu Thành, chỉ cần anh có đủ linh thạch thì có thể đổi được đồ tốt.
Mục đích Lâm Nguyệt đi La Châu Thành lúc này, chính là muốn mua sắm một số pháp khí công kích thích hợp.
Hiện giờ tu vi nàng đã luyện tới luyện khí hậu kỳ, suýt nữa có thể thành công Trúc cơ, nhưng vì nàng giấu đi tu vi thật, nên chỉ có thể nhận ở côn Lôn một món phi kiếm hạ phẩm, thứ pháp khí này là Côn Lôn ban thưởng cho đệ tử luyện khí trung kỳ dùng làm pháp kỳ, uy lực công kích bình thường, song lại thích hợp cho luyện khí trung kỳ sử dụng, nhưng lại không thích hợp với ti vi hiện tại của Lâm nguyệt.
Lấy tu vi hiện giờ của nàng, pháp khí hạ phẩm bình thường này đã không còn tác dụng nữa, hiện tại nàng cần một pháp khí có thể phát huy toàn bộ tu vi của nàng, chỉ cso vậy, nàng mới có cơ hội liều mạng với Diệp Khuynh Tuyết một trận.
Ngoài nguyên nhân này ra, đương nhiên có một nguyên nhân quan trọng hơn, là bởi nàng nhớ, hiện tại ở La Châu thành, còn có mấy cơ duyên đến giờ vẫn chưa có người nào lấy được cả.
Nếu lần thỉ thí này thật sự phải chống lại với Diệp Khuynh Tuyết, lấy được những thứ cơ duyên kia có thể khiến nàng tăng lên không ít thực lực.
Trong La Châu thành đích thực có cơ duyên, bất kể là thuộc về Diệp khuynh Tuyết, hay thuộc về người khác, Lâm nguyệt hiện tại cũng không muốn bỏ qua, hiện tại nàng và Diệp Khuynh Tuyết đã là kẻ địch, mà cướp đoạt cơ duyên đối phương, thích hợp là suy yếu thực lực đối phương, ngược lại lợi mình, đây mới là điều khiến Lâm Nguyệt cần làm hiện giờ!
“Lâm nguyệt, chúng ta tới rồi, đi thôi”
Trần Tử Đang và một nữ đệ tử trông rất thanh tú cùng nhau xuất hiện ở cổng Côn Lôn.
“Được’ Lâm Nguyệt lười tốn nước bọt với TRần Tử Đan trực tiếp lấy phi kiếm ra, đạp lên bay đi.
“Lâm Nguyệt, ngươi dẫn Dương Hoa Lan đi theo đi” Trần Tử Đan thấy lâm Nguyệt không nói gì đã đi, sắc mặt trầm xuống, mở miệng nói.
Động tác Lâm nguyệt hơi dừng lại chút, quay đầu nhìn TRần tử Đan, chẳng nói lời nào.
“Sư muội Dương Hoa Lan, ngươi còn không qua?” Trần Tử Đan dường như không phát hiện ra ánh mắt Lâm nguyệt, đẩy Dương hoa Lan có vẻ mặt thấp thỏm đứng cạnh mình.
Dương Hoa Lan bất đắc dĩ lắm đành lúng túng đi tới cạnh lâm Nguyệt, hơi nhẹ giọng bất an nói, “Lâm sư tỷ, muội có một số việc muốn đi La Châu Thành, có thể phiền tỷ dẫn ta đi một đoạn được không?”
Lâm Nguyệt nhìn Dương Hoa Lan, lại liếc nhìn vẻ mặt đương nhiên của TRần Tử Đan, một lúc sau, mới thản nhiên nói, “Lên đây đi”
Thấy Dương Hoa Lan leo lên phi kiếm của Lâm nguyệt, TRần Tử Đan cũng lấy phi kiếm mình ra đạp lên cười bảo, “Người khách sáo với Lâm nguyệt làm gì, chẳng phải đều đi La Châu Thành hau sao? Chỉ có mấy trăm dặm lộ trình, Lâm Nguyệt nàng ấy không để ý đâu”
Dương Hoa Lan ngồi trên phi kiếm, không nói gì. Nàng không phải kẻ ngu, lúc thấy biểu hiện của Lâm nguyệt, nàng đã cảm thấy Lâm nguyệt không vui rồi.
“TRần Tử Đan!” Lâm Nguyệt vốn định dục phi kiếm bay nhanh chợt dừng lại, vẻ mặt nàng lãnh đạm nhìn vẻ đắc ý của Trần Tử Đan, nói rặn từng câu từng chữ, “Ta không thích bị người khác ép ném chuyện chẳng liên quan gì tới ta cho ta, càng không cần người khác chỉ ta nên làm thế nào! Hy vọng ngươi sau này đừng có tự ý như vậy nữa!”
“Ta không chỉ điểm ngươi mà, tu vi người cao hơn ta, sư muội Dương Hoa Lan không biết ngự kiếm, ngươi mang nàng ấy đi một tý thì đã sao?”
Bị Lâm Nguyệt trách một trận, trên mặt TRần Tử Đan lúc trắng lúc đỏ, bất giác không xuống được, mãi mới nặn ra một câu nói láo.
“Chuyện như vậy, ta hy vọng không có lần sau!” Lâm nguyệt không đếm xỉa gì tới nàng ta ngụy biện, vừa nói nói, đã trầm mặt ngự kiếm rời đi.