Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 202: Huyết Chiến




Thân thể lục phủ ngũ tạng lộn nhào, dưới cơn uy áp cường đại, Lâm Nguyệt gần như không có sức phản kháng nào! Nếu là thân thể tu sĩ bình thường, chỉ sợ dưới một kích này đã sụp đổ hoàn toàn, nhưng thân thể Lâm Nguyệt lại thuộc về bán thần thể (nửa thần), dù chỉ là bán thần thể thôi cũng không phải chỉ một kích của tu sĩ hóa thần mà có thể bị phá hủy ngay!
Lâm Nguyệt bị đòn nặng rớt từ trên không xuống, nhưng ngoài phun một ngụm máu ra thì thân thể cũng không bị thương nặng, nàng nhìn chằm chằm vào luồng khí xoáy trên không, dùng tay lau máu trên khóe môi, tay kia vung mạnh lên, chụp về phía bầu trời, giọng rít lên nói, “Tuyệt Thiên Tên, vạn tên cùng bắn!”
Tiếng lâm Nguyệt gào lên mang theo sát khí điên cuồng, dưới nguy cơ sinh tử, nàng lại lần nữa xuất ra Tuyệt Ngày tên, linh khí trong cơ thể điên cuồng xoay tròn, nơi đan điền truyền tới từng cơn đau nhức kịch liệt, linh khí này gần như là dấu hiệu khô cạn, linh khí còn lại trong bổ linh giới không ngừng tuôn vào trong thể nội, nhưng vẫn không bổ kịp tốc độ linh khí bị tiêu hao!
Giọng Lâm Nguyệt vừa dứt, không gian quanh thân thể đột nhiên xuất hiện vặn vẹo trong nháy mắt, hơn mười mũi tên khổng lồ xuất hiện tức thì, sau đó đồng loạt bắn thẳng về huyết phù trên không trung!
Hai tròng mắt Lâm Nguyệt ngập tràn khí lạnh, đầu ngón tay vẽ trên hư không một cái, môi hồng hé mở, phun mạnh một câu lạnh băng, “Nổ!”
Giọng vừa dứt, hơn mười mũi tên bắn mạnh về phía huyết phù, cùng lúc bắn trúng huyết phù thì đồng thời cùng nổ tung trong nháy mắt!
Trong nháy mắt, hơn mười mũi tên cùng nổ tung, một luồng khí cười đại bộc phát có khả năng hủy thiên diệt địa, tiếng nổ ầm ầm đó khiến trời đất chấn động suýt sụp đổ.
Tiếng nổ mạnh vang lên, góc huyết phù khổng lồ trong nháy mắt lại bị nổ tung thành mảnh vụn, huyết phù khổng lồ run rẩy, tốc độ cũng giảm đi mấy phần.
“Phốc!”
Sắc mặt lâm Nguyệt tái nhợt, phun mạnh một ngụm máu ra. Nàng lảo đảo lùi lại sau vài bước, nhưng trong mắt vẫn tàn khốc không giảm, ngón tay nhỏ vừa động, một giọt máu tươi mơ hồ gần như xuất hiện trên đầu ngón tay, hai tay nàng bỗng nhéo động linh quyết, sau đó trên mặt lạnh lẽo, mạnh tay bắn giọt máu nhạt kia về phía luồng xoáy trên không trung!
“Tộc Nguyệt ta, Nguyệt Thần Linh, lấy thần huyết tế điện, phá!”
Lời thần chú vậy nói vang lên, giọt máu vàng nhạt trên không trung bắn ra đột nhiên biến thành một luồng sáng vàng, với tốc độ mắt thường không thấy bay vọt tới luồng xoáy trên không!
Huyết chú Nguyệt thần!
Đây là thời điểm lâm Nguyệt lấy được thần cách khôi phục được huyết mạch của tộc Nguyệt nên đã sớm nhận được truyền thừa, Thần Huyết Nguyệt nguyền rủa này thực ra đã không còn như pháp thuật nữa mà nó thuộc về thần thuật, đây là thần thuật truyền thừa của tộc Nguyệt duy nhất!

Đây cũng là pháp thuật cường đại có uy lực nhất mà Lâm nguyệt hiện giờ dùng tới, cứ việc với Thần Huyết Nguyệt nguyền rủa với tu vi hiện giờ của Lâm Nguyệt mà sử dụng ra khiến uy lực của nó chưa đạt tới đỉnh cao, nhưng phần pháp thuật này cuối cùng cũng không thuộc về pháp thuật giới tu chân, nên dù chỉ có ba phần uy lực, cũng đã có thể kinh thiên động địa rồi1
Thần huyết Nguyệt nguyền rủa với tu vi hiện giờ của Lâm Nguyệt mà lấy ra sử dụng chỉ coi là miễn cưỡng, nếu không phải nàng lấy được thần cách, lại khôi phục được huyết mạch của tộc nguyệt, thân thể đó đã là bán thần thể thì nàng cũng không cách nào thi triển ra được.
May mà nàng mặc dù thần thể chưa hoàn chỉnh, nhưng trong cơ thể cuối cùng cũng có một tia huyết mạch thần tộc, vì thế dưới việc dốc toàn lực cũng miễn cưỡng đem cách này xuất ra, nhưng dù chỉ là miễn cưỡng cũng thuộc về pháp thuật thần giới, uy lực của nó quả thật là kinh thiên động địa!
Thần Huyết Nguyệt nguyền rủa này vừa ra, rốt cuộc Lâm Nguyệt khống chế không nổi nữa, lại phun ra ngụm máu lần nữa! Kinh mạch toàn thân vì linh lực khô kiệt, cứ như bị xé nứt ra vậy đau đớn mãi, dưới cơn uy áp cường đại trên không trung, xương cốt thân thể như bị vỡ nát ra vậy đau nhức kịch liệt, lại lần nữa xuất hiện cảm giác xé rách.
Màu sáng vàng vọt vào trong luồng xoáy trên không, mơ hồ nghe tiếng tử ngọc đạo quân và Diệp Khuyh Tuyết kinh hãi kêu lên truyền qua.
Nghe tiếng mơ hồ truyền tới, trên gương mặt tuyệt mỹ của Lâm Nguyệt thoáng hiện lên nụ cười nghiêm nghị vui vẻ lạnh lùng!
Tử Ngọc đạo quân, Diệp Khuynh Tuyết, nghĩ định giết ta sao, các ngươi cũng phải bị trả giá lớn! Hiện giờ Lâm Nguyệt ta đã không còn là con kiến hôi mặc các ngươi quyết định sống chết nữa!.
Bên đó, tại hậu điện của đỉnh Vân Vụ.
Luồng sáng màu vàng chói mắt bỗng xuất hiện ở trên thủy kính, khi luồng sáng xuất hiện, hồn châu nguyền rủa đang lơ lửng trên thủy kính đột nhiên ngừng lại, phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ, chỉ thấy trên hồn châu nguyền rủa xuất hiện từng vết nứt!
Cùng lúc đó, Tử ngọc đạo quân đang làm phép đột nhiên khó chịu hừ một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch mãi, một tia máu tươi tràn ra từ khóe môi!
Mà Diệp Khuynh Tuyết đang đứng bên cạnh bảo vệ trận pháp nhỏ phản ứng càng thêm kịch liệt, chỉ thấy nàng ta hét lên một tiếng, phun mạnh một ngụm máu tươi ra, cả người như bị một cơn uy áp cường đại thật sự đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
“Phốc!”
Lại phun tiếp ngụm máu lớn ra, Diệp Khuynh Tuyết giãy giụa, mặt đầy hoảng sợ hét to với Tử ngọc đạo quân, “Sư phụ!”
“Tuyết Nhi, máu huyết!” Sắc mặt Tử ngọc đạo quân trắng như tờ giấy, trong mắt mơ hồ lóe lên tia sợ hãi, giọng khàn khàn đầy dữ tợn quát lên, “Đem máu huyết rót vào trong hồn châu nguyền rủa, mau lên!”
Tử ngọc đạo quân đã mất đi vẻ bình tĩnh lúc trước, sắc mặt dữ tợn, trên trán nổi đầy gân xanh, hai mắt nhìn nhằm chằm thủy kính, trong mắt càng ngày càng thêm hoảng sợ.
Hai tay ông ta nhéo linh quyết cực nhanh, khàn giọng hét lớn, khóe môi lại không ngừng chảy ra máu tươi.
“Chết tiệt, Lâm Nguyệt kia dùng pháp thuật gì lại có thể xuyên thời không làm ta bị thương ngược lại chứ!”
“Chỉ là một con kiến hôi Nguyên anh kỳ mà đã khó dây thế này, nữ tử này tuyệt đối không thể giữ lại, hôm nay nó nhất định phải chết!”
Trong lòng tử ngọc đạo quân lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ hãi, cũng là lần đầu tiên kiêng kỵ với một tu sĩ nguyên anh!
Giờ phút này Diệp Khuynh Tuyết cũng hoảng sợ không thôi, tu vi nàng ta thấp, bị thương quá nặng hơn Tử ngọc đạo quân, vừa rồi luồng sáng vàng xuất hiện trong nháy mắt kia, nàng ta cho là mình chết ngay tức khắc, nếu như không phải thời điểm mấu chốt tử ngọc đạo quân giúp nàng ta chia sẻ phần lớn áp lực, thì giờ phút này nàng ta đã biến thành cái xác rồi!
Diệp Khuynh Tuyết giãy giụa đứng lên từ trên mặt đất, chạy cực nhanh tới hồn châu nguyền rủa, tự rót máu bản thân vào trong hồn châu nguyền rủa!
Giờ phút này trong lòng nàng ta lại vừa hoảng sợ vừa ghen tị, lại càng thêm hận ngập trời với Lâm Nguyệt. Vào mấy năm trước, mặc dù nàng ta kiêng kỵ Lâm Nguyệt, hơn nữa còn ghen ghét nàng, nhưng lại sợ Lâm Nguyệt, nhưng giờ, trải chuyện chuyện sống chết vừa rồi, nàng ta ngoài chuyện ghen ghét với Lâm Nguyệt ra thì còn thêm tia sợ hãi nữa!
Nàng ta không thể nào không sợ, không thể nào không sợ hãi, chỉ ngắn ngủn trong mấy năm, nàng ta dưới sự giúp đỡ của tử ngọc đạo quân, hơn nữa bản thân lại có đại kỳ ngộ, vì thế mới có tu vi như hôm nay, nhưng Lâm Nguyệt chẳng có sư môn trợ giúp gì, nhưng lại dựa vào chính sức mình mà bước tới như hiện giờ!
Mặc dù nàng ta không biết tu vi hiện tại của Lâm Nguyệt cao thế nào, nhưng vừa rồi trải qua trận mạo hiểm kia, nàng ta cũng đoán ra được chút1
Tu vi Lâm Nguyệt, tuyệt đối không thấp hơn nàng ta, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn nàng ta! Phải biết tu sĩ nguyên anh so với tu sĩ hóa thần, dù chỉ thấp kém hơn một bậc, nhưng thật ra lại chênh lệch khủng khiếp!
Một tu sĩ hóa thần muốn giết chết một tu sĩ nguyên anh, thật ra cũng không tốn nhiều công phu cho lắm, cho dù họ không cùng trong không gian, nhưng phương pháp nguyền rủa vốn cực kỳ lợi hại, hơn nữa người thi triển phương pháp này lại là tu vi hóa thần, muốn giết chết một tu sĩ nguyên anh không khó1
Dù sao tu sĩ hóa thần là bá chủ giới tu chân, trước mặt tu sĩ hóa thần, các tu sĩ khác chỉ tồn tại như con kiến hôi, không chịu nổi một kích!

Huống chi tử ngọc đạo quân là lão tổ Côn Lôn, thực lực cường đại khác xa với các tu sĩ hóa thần bình thường khác, mà lần này ra tay với lâm nguyệt, lại được một tu sĩ nguyên anh như nàng ta tương trợ bên cạnh, vốn cho là chỉ trong khoảng khắc giết lâm Nguyệt cực đơn giản, nhưng giờ thật sự lại tát mạnh cho họ một cái!
Ba năm, chỉ ngắn ngủn trong ba năm, Lâm Nguyệt đã không còn là con kiến hôi ở Côn Lôn năm đó nữa, nàng bâu giờ, thực lực rất cường đại, với một tu sĩ hóa thần và tu sĩ nguyên anh liên thủ ám toán, thế mà còn có thể phản kích, thậm chí còn khiến họ bị thương nặng1
Những điều này khiến Diệp Khuynh Tuyết không ngờ tới, thậm chí nàng ta còn không tin, nàng ta nguyện tin là có người giúp Diệp Khuynh Tuyết, chứ không tin Lâm Nguyệt gây thương tích cho mình!
Nếu nói là khiếp sợ, thật ra tử ngọc đạo quân còn khiếp sợ hơn Diệp Khuynh Tuyết, nếu ông ta biết rõ Lâm Nguyệt này khó giải quyết thế, tu vi đó đã cường đại như vậy, ông ta nhất định không đồng ý với Diệp khuynh Tuyết ra tay với Lâm Nguyệt!
Dù sao tu vi đối phương mặc dù không bằng ông ta, nhưng ông ta cảm giác được thực lực đối phương cũng không kém ông ta nhiều, với một kẻ có tu vi tương đương với mình, dù ông ta có muốn giết đối phương, cũng không thể tùy tiện ra tay như thế, ông ta nhất định sẽ cẩn thận chút, lên kế hoạch thỏa đáng, rồi mới ra tay, hơn nữa vừa ra tay thì muốn một kích phải trúng, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng, nếu không sẽ có hậu hoạn vô cùng!
Chỉ tiếc là, hiện tại tất cả đã quá muộn! Ông ta ra tay bừa, đã đắc tội hoàn toàn với Lâm nguyệt, khiến giữa ông ta và Lâm Nguyệt đã trở thành cục diện chết mới xong!
Hiện thời bất kể là ông ta hay là Diệp Khuynh Tuyết, ông ta đều muốn giết chết lâm Nguyệt, nếu không sau này đợi Lâm Nguyệt thực sự lớn mạnh, tất nhiên sẽ thành một tai họa ngầm với ông ta1
Tử ngọc đạo quân thu lại tinh thần, hai tay bóp linh quyết cực nhanh, theo lượng máu lớn Diệp Khuynh Tuyết nhỏ xuống được hồn châu nguyền rủa hấp thu, màu xanh trên hồn châu nguyền rủa lập tức mạnh lên, luồng sáng vàng trên thủy kính tạm thời bị chế trụ.
Nhưng mặc dù luồng sáng vàng tạm thời bị áp chế, song hình ảnh ở trong thủy kính lại càng ngày càng rõ hơn, uy áp cường đại ấy, gần như sắp hủy thiên diệt địa ấy mặc dù bị hồn châu nguyền rủa giam cầm trong thủy kính, nhưng không tản đi, mà ngược lại dần dần xuất hiện một vầng trăng sáng màu vàng trong đó.
Được máu Diệp Khuynh Tuyết tưới vào, tạm thời áp chế được luồng sáng trong thủy kính, tử ngọc đạo quân thở phào nhẹ nhõm. Thần sắc ông ta dữ tợn nhìn bóng Lâm Nguyệt trong thủy kính, nghiến răng kèn kẹt nói, “Lão phu ngược lại xem thường con kiến hôi nho nhỏ như ngươi rồi, chỉ là thiên phú ngươi càng tốt, tư chất càng tốt, lão phu lại càng muốn bóp chết ngươi trong trứng nước, nếu không sau này đợi ngươi lớn mạnh, thiên hạ rộng lớn, đâu còn chỗ cho lão phu sống yên ổn nữa”
Nói xong, ánh mắt tử ngọc đạo quân lành lạnh nhìn thẳng Lâm Nguyệt, phất mạnh tay vẽ một cái xuống thủy kính! Theo động tác tay ông ta, ánh sáng xanh của hồn châu nguyền rủa lại càng bộc phát mạnh hơn, dưới thủy kính vặn vẹo một trận, sau đó từng đạo văn bỗng ngưng tụ lại giống một hư ảnh của tử ngọc đạo quân như đúc, hướng trong thủy kính về bóng Lâm Nguyệt bắn đi!
Bên đó, theo động tác tử ngọc đạo quân, mây đen trên bầu trời quằn quại, cuồng phong gào thét, hư ảnh tử ngọc đạo quân bỗng xuất hiện từ trong luồng xoáy cúi đầu xa xa nhìn về Lâm Nguyệt phía dưới.
Hư ảnh này lại chính là phân thân của tử ngọc đạo quân! Thân là tu sĩ hóa thần, đã có thể tu luyện được phân thân của mình, chỉ là phân thân của tu sĩ hóa thần phần lớn chỉ là hư ảnh, không phải là thực thể thật sự mà thôi.
Mà muốn ngưng ra thân thể phân thân thực sự, nhất định phải có lực thần cấp, mà đợi khi tu vi đạt tới đó thì không được phép tồn tại ở giới tu chân, hơn nữa người thần giới lấy bản thể xuất hiện ở giới tu chân, chẳng cần đấu pháp, hơi thở khổng lồ trong người cũng khiến cả thế giới này sụp đổ rồi!
Lúc hư ảnh tử ngọc đạo quân xuất hiện trong nháy mắt, Lâm Nguyệt đứng trên mặt đất ngửa đầu nhìn lên, hai mắt bộc phát ra luồng sát khí!
“Tử ngọc đạo quân!”
Lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn hư ảnh tử ngọc đạo quân, chẳng che giấu chút nào sát khí và hận ý trong lòng!
“Lâm Nguyệt, tên nghịch đồ này, hôm nay lão phu tất nhiên muốn ngươi chết tại đây! Nơi đây sẽ là nơi ngươi táng thân!” ngũ quan Tử Ngọc đạo mơ hồ vặn vẹo đầy dữ tợn, giọng rét lạnh chậm rãi truyền ra!
“Tử Ngọc đạo tặc! Lâm Nguyệt ta tự hỏi chưa từng đắc tội ngươi, vì sao ngươi ba lần bốn lượt muốn hạ sát thủ với ta chứ? Năm đó ngươi truy sát ta, ta suýt nữa bỏ mạng, hôm nay ta ở phía Đông Cực Hải xa này, ngươi vẫn không chịu tha cho ta, ta với ngươi đến cùng có thù hận gì chứ?”
Với tử ngọc đạo quân, trong lòng Lâm Nguyệt thấy thống hận chẳng kém gì Diệp Khuynh Tuyết, người này thân là lão tổ Côn Lôn, thân là tu sĩ hóa thần cao cao tại thượng, vốn nên trở thành nhân vật trong phái khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng một đại nhân vật như vậy, lại năm lần bảy lượt muốn truy sát nàng, nàng thật sự không nghĩ ra.
Nếu đối phương là Diệp Khuynh Tuyết như vậy chuyện nàng đã rời xa giới tu chân trung nguyên rồi, vì sao còn không thể bỏ qua cho nàng chứ? Thế mà vì giết nàng, chẳng tiếc xuyên giới làm phép, nếu nàng chết rồi, có gì tốt với ông ta chứ nhỉ?
Chẳng trách mà địa vị Diệp Khuynh Tuyết lại quan trọng như thế trong lòng ông ta, quan trọng tới mức khiến ông ta không tiếc hao tâm tổn sức, vượt qua giới hạn không gian để dồn nàng vào chỗ chết chứ?
Tu sĩ một là vì tư lợi, huống chi tử ngọc đạo quân còn là tu sĩ hóa thần nữa, nếu nói ông ta chỉ vì Diệp Khuynh Tuyết mới ép nàng vào chỗ chết, Lâm Nguyệt bất luận thế nào cũng không tin được, dù sao người tu chân không tư lợi thì không dây vào, nếu không được lợi khổng lồ ấy, với một tu sĩ hóa thần như tử ngọc đạo quân, một tu sĩ kiến hôi như nàng vốn chẳng đáng để ông ta tốn công nhiều sức, hao tổn tâm cơ như thế.
“Ngươi và lão phu chẳng có thù hận gì, nhưng ngươi vẫn không nên tồn tại trong thiên địa này! Lão phu vốn không muốn giết ngươi, chỉ là ngươi và đồ nhi Diệp Khuynh Tuyết của lão phu kết thù, đồ nhi lão phu chính là người thiên mệnh, lão phu sao có thể cho pháp ngươi người nghịch thiên này sống chứ?”
Tử ngọc đạo quân nói ra lạnh lùng.
Thực ra ông ta không nói dối, sở dĩ ông ta ra tay với Lâm Nguyệt ngoài phần tâm tư riêng của mình ra, thì nguyên nhân phần lớn là vì Diệp Khuynh Tuyết, hiện tại ông ta và Diệp Khuynh Tuyết đã như người ngồi cùng thuyền rồi, sống chết cùng chung, Lâm Nguyệt gây trở ngại cho con đường tiến thân của Diệp Khuynh tuyết, ông ta dĩ nhiên muốn loại trừ giúp Diệp Khuynh Tuyết rồi1
Hơn nữa sau ngày hôm nay, ông ta cũng có đại thù sống chết với Lâm nguyệt, dĩ nhiên càng không thể bỏ qua cho Lâm Nguyệt!
“Cái gì mà người nghịch thiên chứ, thật nực cười! Chẳng lẽ trong thiên hạ này, ngoài Diệp Khuynh tuyết nàng ta có thể sống ra, thì những kẻ khác chỉ không thể sống được sao? Lão tặc Tử ngọc, lão muốn giết cứ giết cần gì kiếm cớ chứ?”

Nghe thấy lời tử ngọc đạo quân nói, Lâm Nguyệt cười lạnh ra tiếng, trong lòng thấy lạnh lẽo vô cùng. Với lời người nghịch thiên trong miệng tử ngọc đạo quân, trong lòng nàng suy đoán rất nhiều, cũng mơ hồ tán thành lời đối phương nói.
Nàng vốn là u hồn đến từ dị giới, xuyên không tới thế giới một quyển sách, thế giới này Diệp Khuynh Tuyết là nhân vật chính, còn nàng chỉ là nữ phụ, ấn theo ý thiên đạo, nàng vốn chỉ là vật hy sinh, một người nhất định phải chết, còn Diệp Khuynh Tuyết mới là người cuối cùng leo cao trên đỉnh thành tựu.
Chỉ là sự xuất hiện của nàng, khiến nội dung vở kịch có biến cố, vốn nội dung vở kịch không có phát sinh, nàng cũng không bị trục xuất khỏi Côn Lôn, cuối cùng còn bị Diêm Tinh Vân đưa đi Ma cung, nhận hết ngược đãi nhục nhã, cuối cùng còn chết trong tay Diệp Khuynh Tuyết và Liên Thành nữa.
Nàng thay đổi nội dung vở kịch, những thứ đó vốn xảy ra mà trong vở kịch không có, ngược lại còn khiến nàng thành công rời khỏi côn côn, sau đó lại bị tử ngọc đạo quân đuổi giết mà rơi vào không gian loạn lưu, vô tình đi tới Đông Cực Hải.
Nàng chẳng những rời khỏi Côn Lôn không chết, mà ngược lại còn thần xui quỷ khiến, ở trên chỗ di tích thượng cổ chiếm được đại kỳ ngộ, tu vi từ Trúc cơ kỳ nhảy lên Nguyên anh kỳ, thực lực tăng vọt lên gấp mười lần!
Cho tới tận giờ nàng thấy thế nào cũng đều thoát khỏi vận mệnh nữ phụ, không cnf là vật hy sinh mặc người chém giết trong truyện kia nữa.
“Lão phu muốn giết ngươi, cầm gì kiếm cớ chứ? Lâm Nguyệt, đi chết đi!”
Ánh mắt tử ngọc đạo quân lạnh lẽo nhìn Lâm Nguyệt, như nhìn một con kiến vậy, tay giơ lên chậm rãi, đánh về phía Lâm Nguyệt!
Tu sĩ hóa thần ra tay không phải chuyện đùa, cứ việc người xuất hiện này chỉ là một hư ảnh, cũng không phải là bản thân tử ngọc đạo quân, nhưng lại thuộc về uy áp cường đại của tu sĩ hóa thần áp chế từ không trung tới, mang đến cho Lâm Nguyệt uy áp và nguy cơ chưa từng có.
Nhìn cự chưởng áp chế trên bầu trời đang dần hạ xuống vốn chỉ dừng lại ở huyết phù trong không trung, hai lông mày Lâm Nguyệt cau chặt lại, nguy cơ trước mặt, nhưng trong lòng nàng tỉnh táo vô cùng!
“Tu si lão tặc tử ngọc này cao hơn ta, nếu đợi lão ta ra tay thật sự, ta nghĩ muốn tránh được kiếp này tuyệt đối không thể, hiện tại chỉ có đánh cược tất cả, liều mạng đánh cuộc, thì may ra còn có đường sống sót! Nhưng bất kể thế nào, ta cho dù chết cũng tuyệt không thể để lão ta sống yên được!”
Trên mặt Lâm Nguyệt lóe lên tia tàn nhẫn, thần sắc dần lộ ra điên cuoongd, trong lòng lại bốc lên liều mạng. Thực ra Lâm Nguyệt thật sự không muốn liều mạng bằng bất cứ giá nào, cũng là bởi tu vi giữa nàng và tử ngọc đạo quân chênh lệch quá xa, cứ việc lấy thực lực nàng bây giờ, nàng có thể bình thường đánh một trận với tu sĩ hóa thần sơ kỳ, nhưng với tử ngọc đạo quân lão tổ côn Lôn này, nàng vốn chẳng phải là đối thủ!
Nếu không có huyết phù xuất hiện, nàng dốc sức toàn bộ, có lẽ nàng có thể miễn cưỡng đánh một trận với tu sĩ hóa thần, coi như tua cũng có thể có cơ hội chạy trốn, song vừa đối kháng với huyết phù đã tiêu hạo lượng linh lực lớn của nàng, giờ phút này, tử ngọc đạo quân xuất hiện, nàng đã mất đi thực lực khống chế rồi.
Huyết phù kia quỷ dị vô cùng, nàng vừa dùng thủ đoạn mới để huyết phù kia miễn cưỡng dừng lại, nhưng chẳng cách nào đánh nát nó được, mà giờ huyết phù chưa ta, phân thân tử ngọc đạo quân lại xuất hiện, đã đẩy nàng vào tuyệt cảnh. Tiên phát chế nhân, cho dù chết cũng muốn giữ chặt đối phương làm đệm lưng!
Gần như tử ngọc đạo quân ra tay trong nháy mắt, Lâm Nguyệt cũng giơ tay lên đột ngột, thân ảnh trong nháy mắt rời khỏi mặt đất, bắn thẳng về phía chân thân tử ngọc đạo quân, đồng thời trong tay xuất hiện một trường cung đen, ngón tay nhro nhắn vẽ một cái, quả này nhỏ gấp mấy lần so với tuyệt thần tên, một cung tên màu vàng đỏ đột nhiên xuất hiện trên dây cung!
Hia tròng mắt Lâm Nguyệt nhìn thẳng hư ảnh tử ngọc đạo quân đang chậm rãi áp chết trong huyết phù kia, kêu lên một tiếng, đầu ngón tay kéo dây cung, trong nháy mắt bắn thẳng mũi tên vàng đỏ bay vút vào chính giữa huyết phù, nhắm ngay phân thân tử ngọc đạo quân bắn tới!
“Nguyệt thần tên, phá!”
Nguyệt Thần tên là pháp thuật thần tộc, dây cung và tên vũ đều là do máu huyết trong cơ thể Lâm Nguyệt tạo thành, uy lực công kích cường đại vô cùng, tên vừa ra, cả trời đất run rẩy, chỉ là một chiêu này xuất ra nhưng giết địch chết ngàn vạn tới tám trăm, Lâm Nguyệt trước khi dung hợp với thần cách và huyết mạch tộc nguyệt cũng thừa kế không ít pháp thuật thần tộc, song vẫn chưa chưa dùng qua lần nào.
Bởi vì chút pháp thuật này mặc dù có uy lực vô cùng cường đại, thậm chí có khả năng hủy thiên diệt địa, vố dĩ tu vi hiện tại của nàng nếu xuất ra pháp thuật như thế thì cực kỳ khó khăn, thậm chí không cẩn thận, sẽ không chịu nổi, kinh mạch toàn thân đứt từng đoạn, nổ hết!.
Chỉ là vì pháp thuật thần tộc nguy hiểm thế nên Lâm Nguyệt mới không sử dụng, mà hiện tại có nguy cơ đe dọa trước mắt ép tới đường cùng!
Dùng, có lẽ cũng không phải chết, nhưng nếu không phản kháng, nàng hẳn chết là cái chắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.