“Răng rắc một cái, trong lòng tựa như có vật gì đó vỡ nát trong nháy mắt, tựa như ở sâu trong nội tâm có trở ngại nào đó bị vọt qua phá nát, Lâm nguyệt tại thời khắc này chỉ thấy tâm hồn thông suốt, hơi thở cả người trong nháy mắt đã thay đổi, tu vi luyện khí sơ kỳ tầng năm đang đứng tại chỗ liên tục đột nhiên tăng lên tới luyện khí đỉnh tầng năm, chỉ cần nàng muốn, lập tức có thể đột phá tới luyện khí tầng sáu.
Tâm kính đột phá, tu vi trong nháy mắt tăng vọt, thời gian trước sau không quá nửa khắc, khí chất cả người Lâm Nguyệt đã khác hẳn.
“thì ra là thế…”
Ngẩng đầu đón ánh mặt trời nhìn về phía đám đông đi đi lại lại, Lâm Nguyệt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Từ lúc xuyên không đến, nàng liên tục canh cánh trong lòng thân phận mình là nữ phụ, sau khi đi vào Côn Lôn thì dè dặt mãi, vô cùng kiêng kỵ với Diệp khuynh Tuyết, lại không nghĩ cẩn thận quá mức, ẩn nhẫn quá mức dù không tạo thành tâm ma cũng tự vây khốn xiềng xích tâm kính của nàng, hiện giờ nàng nghĩ thông suốt tất cả, không hề bị ảnh hưởng bởi nữ chính Diệp Khuynh Tuyết, tâm kính thế nhưng lại đột phá, từ đó nàng lại thành người trong họa được phúc!
Nghĩ thông suốt tẩ cả, Lâm Nguyệt không còn để Diệp Khuynh Tuyết ám toán trong lòng nữa, tu vi tại chỗ vững chắc một chút thì lại càng đi đi lại lại trong các gian hàng phường thị.
Mảnh vụn tiên khí, đây mới là cơ duyên thứ nhất thuộc về nàng, nàng nhất định phải lấy bằng được!
Phường thị côn Lôn mở có diện tích rất lớn, khoảng chừng mười dặm, ngoài hai bên đường phố có cửa hàng các môn phải mở ra, thì còn có một quảng trường khổng lồ, trên quảng trưởng chẳng chịt các gian hàng tư nhân, nơi này là nơi tu sĩ thích tới tìm bảo nhất, cũng là mục đích Lâm Nguyệt tới phường thị lần này.
Đi vào quảng trường, Lâm Nguyệt dựa theo trong truyện miêu tả, đi theo con đường nhỏ gian hàng ở giữa đi tới một góc của quảng trường.
Do tu rĩ bày bán quá nhiều, nên khắp cả quảng trường đâu cũng gần như bị chiếm hết cả, hơn nữa người người chen nhau đông đúc, đi ở trong đó rất bất tiện, may mắn Lâm nguyệt giờ nhìn chẳng qua chỉ là một đứa bé mới bảy tám tuổi, vóc người nhỏ nhắn khéo léo, đi lại trong đó như cá gặp nước vậy.
Theo gian hàng đầu tiên tiến về trước, Lâm nguyệt gần như không dừng chân lại chút nào, đám người đông đúc chen chúc bên cạnh cứ thưa thớt dần, xa xa nhìn lại, nàng mơ hồ thấy một quán nhỏ tầm thường trong góc quảng trường, mà người bày bán quán kia là một tu sĩ trung nhiên mặc áo đạo bào trông rất thô tục.
Chính là chỗ đó!
Trong truyện Bạch NHư Nguyệt đạt được mảnh vụn tiên khí ở phường thị chính là đổi được trong tay tu sĩ áo lục đó!
Thấy vị tu sĩ áo bào kia trong nháy mắt, trái tim Lâm Nguyệt như không khống chế được nẩy lên kịch liệt, nàng không kìm được nhanh chân bước hơn.
Nhưng đúng lúc này, lại nghe một tiếng quen thuộc mang theo giọng nữ có mấy phần khinh thường truyền tới, “Diệp sư muội, cái pháp khí trung phẩm này là của ta”
Nghe được giọng nói này, chân Lâm Nguyệt ngừng lại, quay phắt đầu nhìn, nhưng còn chưa đợi nàng thấy rõ chủ nhân của âm thanh kia, tà áo đã bị một kẻ kéo mạnh lấy, bên tai truyền tới tiếng nữ sắc nhọn, “Xú nha đầu, ngươi đi đường không có mắt sao?”
Trong lòng Lâm nguyệt cả kinh, trở tay đánh ra một chưởng bức kẻ túm áo nàng ra, ngẩng đầu lạnh lùng.
Lại không ngừ vừa nhìn, đột nhiên chạm phải đôi mắt đen lạnh thấu xương. Lạnh như băng, vô tình, tàn khốc, phệ huyết…
Trong nháy mắt Lâm nguyệt phảng phất như nhìn thấy hắc ám vô tận, giết chóc sắc bén đầy trời ập vào mặt!
Người này…
Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lạnh tới thấu xương, nàng nghĩ muốn tránh ánh mắt ấy nhưng thân thể đã cứng ngắc vốn chẳng cách nào nhúc nhích nổi!