Trong tích tắc ấy Lâm Nguyệt dường như nhìn thấy tử thần! may mà chỉ một cái chớp mắt, đợi nàng phục hồi tinh thần lại, nàng vẫn đứng giữa ngã tư đường, tất cả vẫn như thường, chuyện vừa rồi dường như là lỗi cảm giác của nàng, mà đứng trước mặt nàng là một vị nam nhân mặc quần áo vàng đẹp đẽ quý giá cùng một thiếu nữ áo đỏ.
“Diêm ca ca, huynh xem xú nha đầu chạy đi đâu, đụng người ta đau chết mất”
Thiếu nữ áo đỏ thấy Lâm Nguyệt cứ lặng nhìn nam nhân đứng cạnh mình, lập tức bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt một cái, nói nũng nịu với nam nhân bên cạnh.
“Vậy Nhã nhi muốn thế nào?” Diêm Sát ánh mắt lạnh băng chẳng thèm đếm xỉa liếc Lâm Nguyệt cái nào, nói lạnh nhạt.
Thiếu nữ tên Nhã Nhi kia ánh mắt quyến rũ chuyển một cái, thân thể mềm mại không xương tiến sát trong lòng Diêm Sát, hai tròng mắt không có ý tốt nhìn Lâm Nguyệt, “Nhã nhi còn thiếu một tỳ nữ bên cạnh mình, tiểu nha đầu này thoạt nhìn cũng chẳng qua mới bảy tám tuổi thôi, để cho nó làm tỳ nữ của Nhã Nhi có được không?”
“Điều này chỉ sợ không được, nha đầu kia mặc trên người là quần áo đệ tử Côn Lôn, nơi này là địa bàn Côn Lôn” Diêm Sát nói giọng cực nhạt, ánh mắt lạnh băng quét trên áo bào Lâm Nguyệt.
“Chẳng phải chỉ là một đệ tử Côn Lôn thôi sao? Muội đã vừa ý nha đầu kia rồi, có được không Diêm ca ca…”
Chu Nhã Kiều cất giọng nũng nịu ngọt ngào khiến Lâm Nguyệt nổi đầy da gà, đồng thời thấy tức giận vô cùng với những lời chẳng coi ai ra gì của hai kẻ này, giờ phút này thấy Chu Nhã vẫn nhất quyết không tha, cũng không kìm được tức giận, cười lạnh một tiếng, cất lời nói ra, “Vị tiên tử này, vừa rồi tiểu muội vô tình đụng phải tỷ, tiểu muội xin nhẫn lỗi với tỷ, còn phần đề nghị của tiên tử, thật ngại quá, tiểu muội chẳng có thói quen làm nô tỳ cho người!”
Tỳ nữ bên người sao? Người phụ nữ này khẩu khí thật lớn, nàng ta nói vậy là phải y theo sao?
“Ngươi đã đắc tội bổn tiên tử, lại còn dám mở miệng nói một câu bồi lễ hử? Để cho ngươi làm tỳ nữ của bổn tiên tử là bổn tiên tử đã coi trọng ngươi rồi, chẳng biết đâu chạy ra dã nha đầu, cũng dám lớn lối trước mặt bổn tiên tử sao?”
Chu Nhã bị một câu chống đối của Lâm Nguyệt sắc mặt lập tức sầm xuống,.
“Tiên tử nghĩ xem phải thế nào? Nghĩ muốn bắt ép người sao? Tiên tử đừng quên, nơi này là Côn Lôn, mà tiểu muội là đệ tử Côn Lôn!” Lâm Nguyệt nói giọng cũng lạnh xuống.
Nếu bình thường Lâm Nguyệt cũng không xúc động tới thế, hơn nữa thoạt nhìn lai lịch đối phương không nhỏi, nếu không phải là ở phường thị Côn Lôn, mà đổi một chỗ khác, chống đối lại đôi nam nữ này, Lâm Nguyệt không chừng chưa nói câu nào đã bỏ chạy, dù tính chạy không thoát cũng sẽ không xúc động tới mức đắc tội họ.
Nhưng xem trong truyện nàng biết rõ trong phường thị có tiền bối Côn Lôn trấn thủ, mọi cử chỉ hành động đều lọt vào trong mắt Côn Lôn cao tầng.
Côn Lôn không cần những đệ tử nhu nhược vô dụng, điểm này Lâm Nguyệt đã sớm biết, trong phường thị có vô số ánh mắt giám thị, giờ phút này Lâm Nguyệt cũng không nhượng bộ tý nào! Nếu nàng lui, chính là tổn hại mặt mũi đệ nhất bá chủ La Châu phái côn Lôn, vì thế cứ việc Lâm Nguyệt cực kiêng kỵ với nam nhân áo đen, những cũng không thể không kiên trì kiên cường một trận.
“Đệ tử Côn Lôn thì sao nào…”
Thấy Lâm Nguyệt dùng thân phận đệ tử Côn Lôn uy hiếp mình, Chu Nhã lập tức giận dữ, nhưng lời nàng ta chưa nói xong, đã bị giọng lạnh băng của Diêm Sát cắt ngang, “Đủ rồi!”
“Diêm ca ca…”
Thấy Diêm Sát mở miệng, Chu Nhã lập tức ấm ức nhìn Diêm SÁt. Diêm Sát cũng không thèm để ý tới nàng ta, lại đi về phía trước, lúc đi ngang qua Lâm Nguyệt trong nháy mắt ném xuống một câu khiến Lâm Nguyệt rợn cả tóc gáy, “Tiểu nha đầu thú vị thật, ngọc tuyết hương cốt ở giới tu chân đã vạn năm chưa thấy xuất hiện nhỉ? Tiểu nha đầu, ngươi đã gặp bản tôn, điểm này đuôi nhỏ của ngươi bản tôn thay ngươi giải quyết, nhớ kỹ, ngươi nợ bản tôn một nhân tình, sau này bản tôn lại tới tìm ngươi!”