Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 75: Diêm Tinh Vân




Thiếu niên mắt tím, Diệp Khuynh Tuyết, bạn song tu… Khẽ nghiêng người nhìn qua, hai mắt như nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tu trong gang tấc, Lâm Nguyệt cảm thấy hoảng hốt, trong truyện có một đoạn tình tiết xuất hiện rõ trong đầu.
Diệp Khuynh Tuyết lúc ở trong phái phường thị sắp xong, được Diệp Chân Chân và Bạch NHư Nguyệt dùng kế dẫn tới sau núi, gặp phải mai phục, bản thân bị thương nặng được một thiếu niên mắt tím có dáng người tinh xảo mang về Vạn Bảo Lâu trong phường thị.
Thiếu niên mắt tím tên Diêm Tinh Vân, có thân phận thần bí, bên ngoài là lâu chủ Vạn Bảo Lâu.
Diêm Tinh Vân có ấn tượng rất tốt với Diệp Khuynh tuyết, biết rõ nàng ta bị đồng môn bắt nạt, rất đồng tình với nàng ta, hơn nữa còn nhận nàng ta làm tỷ tỷ.

Ở trong truyện Diêm tinh Vân và Diệp Khuynh Tuyết có một đoạn đối thoại như vậy.
“Tỷ tỷ là người tốt như vậy, sau này là bạn song tu với ta được chứ?”
“Đệ đệ còn nhỏ mà, tỷ tỷ cũng còn nhỏ, chuyện sau này thì để sau này nói đi”
“Không, tỷ tỷ tốt như vậy, ta phải sớm định ra trước, miễn cho tỷ tỷ sau này bị người ta lừa đi mất…”
Giống là thiếu niên mắt tím, nhìn đối thoại khá chênh lệch, thực ra ý cũng không khác cho lắm, nếu như, nếu như nàng đoán không nhầm, hiện tại nàng đang ở một nơi trong phường thị môn phái là Vạn Bảo Lâu….
“Bạch Như Nguyệt, ngươi dám hại tỷ tỷ của ta, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!”

Thiếu niên có gương mặt tinh xảo dữ tợn, thay ngọc thon dài níu lấy tà sáo cô gái ném nàng ta cho một ma tu có gương mặt ghê tởm, cười lạnh bảo, “Lão quái ma cung, nữ nhân này tặng cho lão, lão ngàn vạn đừng có quên ý tốt của tiểu gia đó…”
Nhìn thiếu niên đẹp tuyệt có nụ cười hơi ngây ngốc trước mặt, nhớ tới thiếu niên trong truyện thủ đoạn ác độc, Lâm Nguyệt chỉ thấy trong lòng lạnh buốt, mồ hôi lạnh lấm tấm.
Ở trong truyện, chính hắn đã đem Bạch Như Nguyệt cho lão tổ Ma cung, để Bạch Như Nguyệt sống không bằng chết, dù Bạch Như Nguyệt sau khi nhận hết sự hành hạ trống ra khỏi Ma cung được, nhưng tu vi Bạch Như Nguyệt gần như bị hủy hết, rơi thẳng xuống luyện khí kỳ, hơn nữa một đầu tóc đen do phẫn nộ cùng cực mà biến thành đầu bạc, hơn nữa từ một cô gái tuyệt sắc biến thành một phụ nữ vừa xấu vừa già.
“Bé con, bé sao vậy?” Diêm Tinh Vân thấy Lâm Nguyệt ngơ ngác nhìn mình rất đáng yêu, trong lòng ngọt ngào, không nhịn được hôn lên mặt nàng một cái.
“Đừng dụng vào ta!” Lâm Nguyệt trừng mắt lườm hắn một cái.
“Bé con…” Diêm Tinh Vân mếu máo, đặc biệt đôi mắt to ngập tràn nước mắt, vô cùng uất ức nhìn cô bé xinh đẹp không tả nổi trước mắt.

Từ nhỏ hắn đã ở cùng một chỗ với ca ca, bên cạnh ca ca có rất nhiều phụ nữ vây quanh, mỹ nhân béo gầy đủ loại hắn đã từng thấy rất nhiều, nhưng hắn chưa từng bao giờ thấy một đứa bé xinh đẹp đáng yêu tới vậy.
Bé con được hắn cứu từ sau núi về, hắn không biết bé tên là gì, cứ gọi là bé con, bởi bé rất giống bé con tiên ngọc mà mẫu thân để lại cho hắn. Bé con rất đẹp, là người xinh đẹp hắn chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa hắn còn rất thích khí tức trên người nàng, thân hình nho nhỏ mềm mại của nàng, ôm nàng hắn thấy rất thoải mái, còn thoải mái hơn cả mẫu thân ôm hắn nữa.
Được tiểu ca ca dạy hắn, thấy đồ mình thích thì phải chiếm lấy vào tay, không ngại bất kỳ thủ đoạn nào, đơn giản là mình mất đi rồi sẽ thấy hối hận.
Hắn thích bé con, vì thế hắn muốn bé con trở thành bạn song tu của hắn. Ca ca nói đúng, bé con xinh đẹp đáng yêu như vậy, chẳng may bị người khác cướp mất thì phải làm sao đây? Phải định ra trước thấy cũng đúng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.