Trần tử Đan nhỏ mọn dĩ nhiên Lâm Nguyệt nhìn ra, chỉ là không thèm để ý mà thôi, hơn nữa so với những người Diệp Chân Chân này, chút tâm kế của TRần Tử Đan chẳng thấm vào đâu.
Chẳng qua chỉ là một phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi ham hư vinh mà thôi, nàng vốn không thèm để ý. Hơn nữa với tính cách ầm ĩ của Trần Tử Đan, nàng biết được khá nhiều tin từ miệng cô ấy.
Trong lòng ngẫm nghĩ, lại thấy TRần Tử Đan giương mắt nhìn mình, Lâm Nguyệt nói nhàn nhạt bảo, “Giống như ta có gì tốt chứ?”
“Ít nhất ngươi cũng không đẹp bằng ta…” Trần tử Đan nói được một nửa, đột nhiên im miệng, lát sau mới ngượng ngùng cười cười bảo, “Tóm lại ngươi so với những nữ nhân kia khá hơn nhiều”
So với ai kia? So với những nữ nhân mê luyến Liên Thành và Quân Tử Huyền thì tốt sao? Trong lòng Lâm Nguyệt khinh thường, lại không nói ra, chỉ cười nhạt. Trong mắt nàng, nữ nhân tự kỷ như TRần Tử Đan, nàng cũng vốn không muốn tốn nước bọt với nàng ta.
NHưng mặc dù nàng khinh thường Trần Tử Đan, song sâu trong nội tâm vẫn không kìm được nghĩ ác, nếu TRần Tử Đan mà thấy bộ dạng thật cua nàng, không hiểu nữ nhân này sẽ thế nào nhỉ? Chri sợ đến lúc đó sẽ không nói nàng tốt nữa, mà là hận nàng chết đi ấy chứ?
Nhớ tới dung mạo “kinh hãi thế tục” kia của mình, trong lòng Lâm nguyệt ngập tràn bất đắc dĩ.
Từ sau khi nàng biết thân phận mình ở thế giới này, nàng liền biết bản thân có được một dung mạo tuyệt sắc. Mấy năm trước thì ổn rồi, vì tuổi còn nhỏ, dù ngũ quan thoạt nhìn có tinh xảo xinh đẹp hơn những bé gái khác, nhưng dù sao nàng mới chỉ là đứa bé có mấy tuổi, dung mạo vóc người chưa nẩy nở.
Nhưng giờ theo nàng ngày một lớn, vóc người hoàn hảo, khối thân thể này vốn có khung xương mảnh mai thanh tú, cứ việc trổ mã thì sao, nhưng vì nàng cứ mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, bề ngoài thoạt nhìn rất gầy yếu, thấy không rõ. Nhưng dung mạo cũng không khác, theo nàng trưởng thành, ngũ quan nàng dần nẩy nở, hiện giờ gương mặt này trở nên đẹp tới động lòng người, cả nàng nhìn cũng thấy kinh hãi mãi.
Sau khi được hương độc tẩy tủy, thân thể nàng lại lần nữa cũng trổ mã theo, tương ứng với số tuổi hiện tại của nàng là mười lăm tuổi, mười lăm tuổi trưởng thành vậy, nếu sau này mà lớn nữa, Lâm nguyệt không dám nghĩ tới mình sẽ xinh đẹp tới mức nào nữa.
Dung mạo nghiên thành tuyệt sắc này, cũng không khiến Lâm Nguyệt thấy vui gì, mà ngược lại càng khiến nàng thêm lo lắng cho tương lại. nàng không dám nghĩ, nếu như có một ngày, trước khi nàng chưa thật sự lớn mạnh, gương mặt này mà phơi ra ánh sáng, tương lai đợi nàng sẽ thế nào đây?
Thành độc chiếm của người khác ư? Hay thành lô đỉnh?
Nhưng thứ đó đều không phải do Lâm nguyệt muốn, nếu thật sự bị ép thành vậy, nàng nguyện chết cũng không tiếp nhận.
Ở giới tu chân, nữ tử mặc dù có rất nhiều, xinh đẹp cũng không thiếu, nhưng đẹp tựa nhân gian như nàng, xinh đẹp khiến người khác rung động như thế chẳng giống nữ tu chân nhân vốn có. Giới tu chân dù kẻ mạnh là vua, nhưng lời xưa vẫn nói hồng nhan họa thủy, đủ đoán được một nữ nhân có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành tựa tiên nữ sẽ có lực thu hút hấp dẫn thế nào với một số nam nhân chỉ yêu thích sắc đẹp chứ!
Nếu chỉ xinh đẹp chút thôi, Lâm nguyệt cũng không lo lắng nhiều đến thế, mà ngược lại còn thấy vui, dù sao cô bé nào mà chẳng thích mình xinh đẹp chứ? Nhưng chuyện mà quá lên thì lại không tốt. Huống chi thể chất nàng là…
Vừa nghĩ tới thể chất ngọc tuyết hương cốt kia của mình, Lâm Nguyệt thấy nhức đầu phiền lòng mãi. Nàng biết rõ, mình sở dĩ càng ngày càng xinh đẹp, ngoài vì thể chất là ngọc tuyết hương cốt ra, cũng bởi nàng tu luyện chủ công bí quyết thiên cổ Lưu hương.