Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 90: Tuyết Tiên Tử




Do Quân Tử Huyền tự mình giảng, nên hôm nay truyền công đường cũng không giống trước kia vắng vẻ lạnh lùng nữa, mà ngược lại khắp nơi đầy các đệ tử nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp tinh xảo, còn đệ tử nam dù không ít nhưng cũng kém hơn số nữ đệ tử.
Nhìn các nữ tu hai mắt sáng lên, mỗi một cử chỉ hành động đều quyến rũ phong tình, trong lòng Lâm Nguyệt thầm cảm thán mị lực của Quân Tử Huyền, quả nhiên không hổ là nam phụ đệ nhất trong truyện, chẳng những làm nữ chính diệp Khuynh Tuyết mê đảo, mà cả những nữ tu khác cũng bị mê đến thần hồn điên đảo!
Môn phái có quy định phải mặc trang phục đệ tử, vì thế không có cảnh tượng xuất hiện mặc đồ xanh đỏ, nhưng y phục thì không thể đổi, nhưng thiếu nữ tư xuân kia đành phải hao hết sức mình phối kiểu tóc thật xứng với khuôn mặt, cố gắng đạt tới tư thái xinh đẹp hoàn mỹ nhất xuất hiện trước mặt Quân Tử Huyền.
Nếu không phải quy định cứng nhắc của môn phái, chỉ nhìn cảnh một đám đeo đầy trang sức châu ngọc và trận son phấn kia, đều giống y chang cảnh hoàng đến tuyển tú vậy!

Giữa một đám nữ đệ tử đeo đầy trang sức lấp lánh, Lâm Nguyệt lại là một kẻ lôi thôi lếch thếch, trên đầu cột tóc đuôi gà khiến bộ dáng đột nhiên không chói mắt mà trở nên hài hòa hẳn lên.
Dĩ nhiên Lâm Nguyệt thấy những ánh mắt khinh thường chung quanh của nữ đệ tử, rơi vào đường cùng, nàng đành phải cố sức cúi thấp đầu, giảm bớt đi cảm giác hiện có của mình.
NHưng may mà những nữ đệ tử kia dù xem thường bộ dáng lôi thôi của nàng, lại không gây khó dễ với nàng, ngược lại có mấy người thấy nàng ăn mặc khó coi thì cố sức tới gần nàng chút, hy vọng nàng ta dùng gương mặt xinh đẹp này tôn lên vẻ “nữ xấu” của mình.
Với những đệ tử nữ nhỏ mọn ấy Lâm Nguyệt cũng kệ, chỉ lẳng lặng cúi đầu ngồi đó, đợi buổi giảng bắt đầu.
Sở dĩ nàng không cự tuyệt TRần Tử Đan, hơn nữa còn cùng nàng ta tới truyền công đường, ngoài nghĩ ở cách xa quan sát Diệp Khuynh Tuyết ra chút, thật đúng là muốn nghe bài giảng của Quân Tử huyền.
Dù nàng vì thân phận nam phụ Quân Tử Huyền không muốn gặp, nhưng dù sao Quân Tử huyền cũng là tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi nhất Côn Lôn, kinh nghiệm tu đạo của hắn cùng các kiến thức khác với Lâm nguyệt mà nói thì thật sự rất quý, tu sĩ Kim Đan tự mình giảng bài là cơ hội rất quý, Lâm nguyệt dĩ nhiên không muốn bỏ qua.

“Mau nhìn kìa, là Tuyết tiên tử, Tuyết tiên tử đến đây!”
Lúc Lâm Nguyệt hơi thất thần một lát, trong hành lang đột nhiên xôn xao hẳn lên, một số nam đệ tử rối rít nhìn về phía lối vào, trong mắt mang theo mong đợi. Còn phần lớn các nữ đệ tử lộ vẻ khinh thường, nhất là những nữ tu mặc đồ trắng là trang phục của đệ tử nội môn.
“A, thật sự là Tuyết tiên tử, thật xinh đẹo, thật có khí chất…”
“Đúng vậy, Tuyết tiên tử thật không hổ là tam tiên tử Côn Lôn chúng ta, bộ dạng xinh xắn, tư chất tốt, còn thiện lương nữa…”
“Nghe nói Tuyết tiên tử là từ ngoại môn được nhận vào nội môn đó, thật sự là không tin nổi, tiến vào trong nội môn chưa tới năm năm, tu vi đã luyện tới đỉnh luyện khí hậu kỳ rồi, còn rất xinh đẹp nữa, nếu làm bạn song tu với ta thì tốt quá…”
“Ngươi? Chỉ bằng bộ dạng này của ngươi Tuyết tiên tử người ta sẽ coi trọng ngươi sao? Nằm mơ đi!”

“…”
“…”
Trong hành lang truyền công đường một đám ồn ào, những nam đệ tử kia cứ như đám gà trống choai ngển cổ nhìn ra ngoài, còn nữ đệ tử dù không khoa trương như nam đệ tử, nhưng cũng có không ít kẻ hâm mộ hoặc không cam tâm hoặc ghen tị thờ ơ lạnh nhạt.
Lâm Nguyệt cũng mở bừng mắt ra, sắc mặt bình tĩnh nhìn ra lối vào đại sảnh. Một lát sau, một bóng áo trắng xinh đẹp chậm rãi từ ngoài đại sảnh bước tới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.