Người đến trên đầu tóc đen mượt dùng một cây trâm bạch ngọc gắn lên, ngoài cây trâm gài tóc đó ra thì không còn bất kỳ trang sức nào nữa, hơn nữa trên người mặc quần áo trắng của đệ tử nội môn, nhìn cả người rất thanh lịch lại có khí chất xuất trần.
Khuôn mặt trang điểm nhạt, giữa hai hàng lông mày điểm một bông hoa mai đỏ khiến cho nàng kia vốn có ngũ quan thanh tú càng trở nên quyến rũ động lòng người, phong tình quyến rũ kết hợp với khí chất lạnh lùng trong trẻo, Diệp Khuynh Tuyết như vậy lại trở nên lập tức sắc sỡ tới lóa mắt.
Lâm nguyệt lặng nhìn Diệp Khuynh Tuyết đi giữa đám đông, không còn là thứ nữ Diệp gia trả trung đầu khiếu khích đơn giản năm đó nữa, mà đã có phong thái chân chính vốn có của nữ chính.
Nếu nàng không nhìn nhầm, Diệp Khuynh Tuyết trang điểm kiểu này là kết hợp kiểu trang điểm hoa mai cổ đại với kiểu trang điểm hiện đại, Diệp Khuynh Tuyết tu luyện công chủ là tâm quyết xá nữ tố, uy lực công pháp không tồi, nhưng với việc công hiệu cải thiện dung mạo không lớn, hơn nữa Lâm Nguyệt đê ý tới là da trên cổ Diệp khuynh Tuyết với da mặt nàng ta hơi khác nhau chút, rõ ràng Diệp Khuynh Tuyết xinh đẹp là do trang điểm mà có.
Lâm nguyệt còn nhớ trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết với thân hình và dung mạo bình thường của mình rất buồn, và bất mãn với dung mạo tuyệt sắc của Bạch Như nguyệt, trong lòng thầm giễu cợt Bạch Như Nguyệt có sắc mà không có nội hàm rất ngốc, vì dung mạo xuất chúng của mình, Diệp Khuynh Tuyết đã nghiên cứu chế tạo ra không ít đồ trang điểm, lợi dụng kiếp trước của mình đã học qua lớp hóa trang đem mình trang điểm thêm xinh đẹp động lòng người, lại lợi dụng ở đây không có kỹ thuật trang điểm mà đột nhiên lộ ra bản thân có khí chất xuất trần thanh lịch.
Ở trong truyện, tác giả với dung mạo của Bạch NHư Nguyệt và Diệp Khuynh Tuyết hình dung thế này, Bạch Như Nguyệt có dung mạo tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng do không biết trang điểm, lại thích dùng son phấn, hơn nữa không có khí chất, nên cứ việc dung mạo xinh đẹp cũng khiến người ta có cảm giác đẹp quá tục, lãng phí một dung mạo đẹp một cách vô ích.
Còn Diệp Khuynh Tuyết tướng mạo chỉ được coi là thanh tú, nhưng do được nàng ta tỷ mỷ hóa trang, hơn nữa còn có khí chất trong trẻo lạnh lùng, nên rất dễ so ngang với Bạch NHư Nguyệt.
Thanh lịch xuất trần, khí chất trong veo lạnh lùng, rõ ràng trong hành lang còn có rất nhiều nữ đệ tử xinh đẹp hơn Diệp Khuynh Tuyết nhưng dưới khí chất xuất trần kia của Diệp Khuynh Tuyết, lại hoàn toàn trở thành món phụ gia.
Nhìn Diệp Khuynh Tuyết chậ rãi đi tới chỗ ngồi ngồi xuống, lại nhìn TRần Tử Đan ngồi cách không xa Diệp Khuynh Tuyết mấy nhưng vẻ mặt ngập tràn ghen tị, Lâm Nguyệt cảm thấy rất buồn cười.
Vừa rồi TRần Tử Đan còn muốn lợi dụng mình phiến lá xanh này tôn lên đóa hoa hồng là nàng ta, giờ mới nháy mắt một cái, nàng ta đã trở thành chiếc lá xanh tôn người khác lên, thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo, à không, báo ứng tới nhanh quá!
Từ lúc Diệp Khuynh Tuyết đến, trong hành lang yên tĩnh một lát, giờ phút này thấy Diệp Khuynh Tuyết ngồi ở trước, ngoài một ít ánh mắt hâm mộ của một số nam đệ tử, nàng còn thấy có không ít ánh mắt ghen ghét hâm mộ của nữ đệ tử nữa.
Đương nhiên điều này không ảnh hưởng gì tới Lâm Nguyệt vẫn làm ổ trong góc, cực kỳ tầm thường, nhưng khác với Diệp Khuynh Tuyết, với những ánh mắt ghen tỵ kia của nữ đệ tử, nàng mặc dù coi khinh, những cũng không muốn mình trở thành mục tiêu bị ghen ghét, nàng đã hết cách rồi, năm đó lúc gặp Quân Tử huyền ở phường thị, nàng vừa nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ nghiêm nghị lạnh lùng đó thì đã vừa gặp đã yêu, nhất là nàng còn biết rõ Quân Tử huyền còn là đệ tử nhập thất của hóa thần lão tổ Thanh Chân đạo quân, nàng đã hạ quyết tâm nhất định phải chộp được người đàn ông này trong tay.
Mấy năm nay, nàng đã nghĩ hết mọi cách tiếp cận hắn, tiếc là nam nhân này một lòng hướng đạo, cứ lãnh đạm với nàng, điều này khiến nàng nhụt chí ra còn thấy không cam lòng nữa.