“Vậy thì xin đa tạ sư tỷ” Thần sắc lâm Nguyệt lạnh nhạt , đáp nhẹ một câu.
“Đừng khách sáo, mấy năm nay sư muội bế quan liên tục, sư tỷ ta còn lo lắng mãi cho sư muội đã sớm quên ta đó chứ” Diệp Khuynh Tuyết cười khẽ, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, giọng vẫn dịu dàng, “Chuyện năm đó, sư tỷ ta còn nhớ rõ lắm, sư muội cùng đừng ngàn vạn quên phân tình giữa hai tỷ muội ta đó”
“Sư tỷ yên tâm, tiểu muội sao dám quên chứ” Lâm nguyệt nhàn nhạt đáp lại nàng ta, giọng thong thả.
“Vậy là tốt rồi” Diệp Khuynh Tuyết cười nhẹ một tiếng, trong nháy mắt phong tình vô hạn, “Nghe nói đệ tử ngoại môn thường có người đi làm nhiệm vụ của môn phái bị mất tích, sư muội cũng phải cẩn thận chút đó”
Diệp Khuynh Tuyết đây đang cảnh cáo nàng đó sao? Lâm nguyệt cũng khẽ cười một tiếng, nói, “Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, tiểu muội sẽ cẩn thận”
“Sư muội hiểu thì tốt rồi, sau này có chuyện gì thì có thể tới tìm sư tỷ ta, đừng ngàn vạn lần khách sáo đó” Con mắt Diệp Khuynh Tuyết chợt lóe lên tàn khốc, giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc, cười khẽ gật đầu với Lâm Nguyệt, sau đó nhanh chân rời đi.
Diệp Khuynh Tuyết….
Lâm Nguyệt dùng sức nắm chặt lòng bàn tay một chút, trên môi lóe lên nụ cười lạnh. Những bột thuốc vô không màu không mùi kia… Thủ đoạn này của nàng ta còn lợi hại hơn mấy năm trước nhiều!
Không ngờ được Diệp Khuynh Tuyết sẽ không đợi được mà ra tay với nàng, nàng còn tưởng phải qua một thời gian ngắn nữa chứ, xem ra đối phương không nhịn được nữa…
Nếu nói ngay từ đầu Lâm Nguyệt còn không nghĩ ra vì cái gì mà Diệp Khuynh Tuyết sẽ tìm nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại nàng đã hiểu.
Diệp Khuynh Tuyết ở truyền công đường dưới nhiều con mắt cùng dây dưa với nàng, chẳng qua là muốn tìm cớ quang minh chính đại tới gần nàng mà thôi, mà mục tiêu chính của nàng ta là muốn để lại phấn dẫn linh trên người nàng.
Phấn dẫn linh này không màu không mùi, là một loại đơn cực kỳ ít gặp tạo thành, còn được coi là chất kịch độc, chẳng qua độc tính không mạnh, người bị trúng độc phấn, sẽ không chết ngay, mà còn một chỗ đáng sợ là vì phấn dẫn linh không màu không mùi, khiến cho người bị trúng không nhận ra, bị trúng độc cũng không biết. Đây không phải là điểm đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, độc tố im hơi lặng tiếng ẩn nấp trong cơ thể người trúng độc, nếu người trúng độc là người thường, thì không sao, nếu là tu sĩ, vậy chỉ có con đường chết, trừ khi không muốn tu luyện nữa, vĩnh viễn là tu sĩ không có khả năng đột phá.
Phấn dẫn linh thật sự khiến người ta kiêng kỵ sợ hãi đó là, nó sẽ ở thời điểm quan trong khi t sĩ tu luyện hoặc lúc đang ở thời điểm đột phá quan trọng trực tiếp nổ tung tâm ma, khiến cho tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Phấn dẫn linh là cơn ác mộng của mỗi người tu chân, khiến tu sĩ nghe mà biến sắc! Diệp Khuynh Tuyết thật là kẻ có tâm tư ác độc, nếu như nàng tu luyện công pháp bình thường thì giờ phút này chỉ sợ đã bị tính toán rồi!
Đáng tiếc, Diệp Khuynh Tuyết không biết, nàng tu luyện là độc công có cực ít ở giới tu chân, ở ngay thời điểm Diệp Khuynh Tuyết hạ độc, nàng đã cảm ứng được, hơn nữa lợi dụng hương độc trong cơ thể dẫn độc tố phấn dẫn linh thôn tính sạch sẽ.
Phấn dẫn linh quý hiếm như thế có thể được Diệp Khuynh tuyết tìm được, xem ra kể cả tính nàng không gặp Diệp Khuynh Tuyết ở đây hôm nay, thì đối phương cũng đã chuẩn bị ra tay với nàng rồi, dù sao nàng xuất quan cũng đã nửa năm, không phải sao?
“Lâm Nguyệt, ngươi biết tuyết tiên tử à? Sao ta lại không biết thế nhỉ?” Trần Tử Đan đi qua, thần sắc bất mãn hỏi.
Lâm Nguyệt liếc lạnh nhạt nàng ta một cái, mặt không đổi nói, “Diệp sư tỷ trước khi vào trong môn vốn là hàng xóm cùng ta”
“A, hóa ra là vậy, vậy sao bình thường không thấy tỷ ấy tìm ngươi thế?”
“Hiện giờ Diệp sư tỷ đang là đệ tử có thiên phú nội môn cao nhất ở núi Đan Hoa, sao nhàn rỗi tới tìm ta một đệ tử ngoại môn chẳng có tiếng tăm gì chứ? Không quên ta đã là tốt lắm rồi” Lâm Nguyệt tủm tỉm cười nhìn TRần Tử Đan một cái, cũng không để ý nữa, chậm rãi đi ra khỏi truyền công đường.