Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 17: Thế giới 1: Tiểu thư tàn phế (17)



Tuy nhiên, mặt mày vui vẻ vừa ngẩng lên thì liền đông cứng.

"Ơ! Nhưng ngươi có biết không? Trong cung này, nữ nhân dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành thì có vô số người, tùy tiện lôi ra ngoài một người cũng là tuyệt sắc nhân gian,thân phận địa vị so với ngươi còn cao hơn nhiều! Ngươi dựa vào đâu mà ở trước mặt ta khoe khoang? Thân phận ngươi dù có cao hơn nữa thì sao, cao hơn cả Hoàng thượng và Thái hậu à? Ta phụng chỉ Thái hậu chỉ bảo các ngươi, cho nên, đừng ở trước mặt ta nói cái gì Đại tiểu thư, ta không phục tùng đâu!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Dụ Oanh Oanh cứng ngắc đến đáng sợ, trên mặt có bao nhiêu xấu hổ, tức giận, căm hận, mọi loại tâm trạng trộn lại, tạo thành một loại biểu tình kỳ lạ dị thường.

Đàm cô cô đứng chắp tay, không nhìn nàng nữa, "Nếu đã vào thâm cung, thân phận địa vị của các ngươi ở ngoài cung liền không đáng giá một đồng! Ở đây, các ngươi chỉ là tú nữ tham gia tuyển chọn, trước khi trở thành chủ tử ở đây, ta muốn khuyên các ngươi một câu, hổ cho ta tổ, rồng cũng cho ta mâm (1)."

[(1) Hình như muốn nói rằng ta có địa vị thân phận cao nhưng rồng lại cho ta cái cao hơn]

"Ngươi đi ra ngoài điện quỳ một giờ, suy nghĩ kỹ lại! Những người khác, tiếp tục học tập!"

Cái gì?!

Quỳ một giờ? Đôi mắt Dụ Oanh Oanh trợn tròn, giờ phúc này nàng thậm chí cho rằng lỗ tai mình bị xuất hiện ảo giác, nô tỳ xấu xí này lại dám bắt nàng đi quỳ?!

Thân là con gái của Thừa tướng đương triều, khi nào lại bị đối xử như thế, không kìm được tức giận: "Ngươi dựa vào đâu mà phạt ta!"

"Dựa vào việc ta là người đã dạyThái hậu, ta có quyền loại bỏ tất cả tật xấu không sạch sẽ của ngươi! Đi ra ngoài!" Đàm cô cô bình tĩnh, tay chỉ hướng ngoài điện.

"Ta không phục!" Một luồng nhiệt nóng xộc thẳng lên đầu, căn cứ vào đâu, chết tiệt bà ta dựa vào cái gì?

"Hai giờ!"

"Ngươi!" Dụ Oanh Oanh tuyệt vọng trừng mắt.

"Ba giờ."

Dụ Oanh Oanh còn muốn nói nữa, thì bị nữ nhân bên cạnh kéo đi, nàng liều mạng nháy mắt với nàng ta, nói nhỏ: "Oanh Oanh, làm ầm ĩ với cô cô thì không có chỗ nào tốt, ngươi còn muốn thêm thời gian nữa sao?"

Dụ Oanh Oanh cắn răng, "Được! Ta đi ra ngoài, thù này ta sẽ ghi nhớ! Ngươi chờ đấy!" Nàng ta nghiêng đầu bước ra đại điện.

Buổi cung huấn ở phường Tư chỉ mới diễn ra ngày đầu tiên đã gây sóng gió lớn như vậy tạm thời không nói đến, Lục Yêu khoan thai tới thì thấy nhóm tú nữ đưa tay lên đỉnh đầu họ, bưng một bình sứ chứa đầy nước, luyện tập hình thái dáng đi.

Đàm cô cô đứng ở một bên nhìn, Lục Yêu lặng lẽ ghé tai nói thầm.

Đàm cô cô ánh mắt lóe sáng, cười nói: "Phải không? Vậy thật không đúng dịp, thay ta an bài tốt Phùng tiểu chủ, để cho nàng nghỉ ngơi, không cần phải lo lắng ở đây!"

Lục Yêu cúi người: "Vậy làm phiền cô cô rồi."

Một trận hư tình giả ý, Lục Yêu như lúc đến vậy cứ âm thầm rời đi, trừ Phùng Thanh Thanh ở bên ngoài, không ai để ý đến.

--

Đời trước Tô Quỳ thiếu ngủ quá nhiều, đời này dính gối liền buồn ngủ.

Đang lúc ngủ mê say sưa, cửa phòng "cót két" một tiếng bị đẩy ra, sau đó lại nhẹ nhàng khép lại.

Tô Quỳ cứ tưởng là Lục Yêu, không để ý đến, không nghĩ tới người lại không rời đi, ngược lại từng bước một đi đến bên giường.

Đôi chân kia bước đi trầm ổn lại có lực, cũng không tận lực che giấu gì.

Đúng, Tô Quỳ nghe rõ ràng, trong chốc lát nàng mở mắt to, trong con ngươi một mảng thanh tĩnh, nghiêng đầu quát lạnh: "Là ai?"

Sau đó liền đối mặt với một đôi mắt sâu như giếng cổ, mắt phượng thâm thúy dường như có thể hút linh hồn ngươi.

"Quân Mạc?"

Đứng ở trước giường cúi đầu nhìn nàng, một bộ mãng bào thêu họa tiết đám mây bao bọc trên thân thể thon dài, đôi môi hơi nhếch lên, đó không phải là nhiếp chính vương Quân Mạc mà hôm qua mới gặp sao? Người nàng quyết tâm ôm đùi nhân vật BOSS phản diện?

Nàng nghi hoặc, hắn đến đây làm gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.