Từ sau ngày hôm đó, Tô Quỳ bị cưỡng ép ở lại trong cung bởi vì Phùng Thanh Thanh lấy lý do là sợ nàng sẽ nghĩ không thoáng.
Hơn nữa mỗi ngày đều đến trước mặt nàng cọ cảm giác tồn tại, làm bộ làm tịch an ủi một hồi, rồi sau đó nhìn vẻ mặt như ăn phải ruồi nhặng của nàng, đắc ý nghênh ngang rời đi.
Về vấn đề này, Tô Quỳ rất muốn nói: Mỗi ngày thấy ngươi, ta càng sẽ nghĩ không thoáng được chứ!
Có lẽ là bởi vì thi thể của Quân Mạc một mực không tìm thấy, cho nên Nguyên Thần cũng án binh bất động.
Không có biện pháp, Quân Mạc tính cách người này quá mức xảo quyệt, không chính mắt nhìn thấy thi thể, cho dù là ai thì cũng không yên lòng.
Nếu muốn đi đến một nơi tồi tệ, nếu như Tô Quỳ bị động, không thể đảm bảo rằng Quân Mạc không chết, sau khi trở về tính tình bộc phát, vốn là trong lòng có bảy phần soán vị nhất định sẽ tăng lên thành mười.
Nguyên Thần đế không dám mạo hiểm.
Cho nên, không chỉ không thể gây khó dễ cho Tô Quỳ, mà còn phải cho ăn cho uống.
Cuộc sống mỗi ngày trôi qua, số lần Phùng Thanh Thanh đến cũng dần dần giảm bớt, bầu không khí trong viện hoàng cung ngày càng dồn ép.
Từ Hoàng đế cho đến Phi tần, chỉ sợ còn duy nhất một người có thể cười, là Tô Quỳ thôi.
Thi thể Quân Mạc mãi không tìm được, Tô Quỳ bấm ngón tay tính toán thời gian, từ cửa Nhạn Môn Quan chạy đến kinh đô, nếu không ngủ không nghỉ thì có lẽ cần ba ngày đi đường, nhưng bây giờ đã hơn bảy ngày rồi.
Chắc là không lâu nữa, là có thể thấy hắn nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tô Quỳ không khỏi xoa xoa dái tai đang nóng lên, thầm chửi mình không tiền đồ.
Mười một năm Đại Nguyên, ngày mười chín tháng sáu.
Ngày đặc biệt này là điểm nổi bật trong lịch sử của Đại Nguyên, là ngày nhiếp chính vương Quân Mạc soán vị.
Nhiếp chính vương Quân Mạc mang lòng vì thiên hạ, vì dân xin cứu giúp, chân trước vừa mới xuất chinh, chân sau Vương phi yêu dấu liền bị hoàng đế cưỡng chế giam giữ ở trong cung, câu chuyện dần dần được dân gian lưu truyền ra bên ngoài.
Vô số dân chúng trong lòng tự bổ sung thêm nhiếp chính vương phi đã trải qua cắt gọt mài giũa gì ở trong cung, khó trách nhiếp chính vương trong lòng nguội lạnh, phẫn nộ soán vị.
Kinh đô lớn như vậy mà khi đến gần Hoàng cung ngõ hẻm bên trong không có một bóng người, hễ là những người vô tội không liên quan đến quyền lực hoàng gia, đều lặng lẽ bị giải tán đi.
Toàn thân Quân Mạc chiến giáp đen huyền, cả người hung ác đầy mùi máu tanh, ngồi trên con chiến mã đã bị máu nhuộm đỏ.
Ánh mắt hắn hung ác, tay cầm trường kiếm gân xanh nổi lên, nhiều cung tên đồng loạt nhắm bắn chính xác trên tường thành hắn không có vẻ gì là sợ.
Nguyên Thần đế đứng ở sau lá chắn, ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng bắn về khuôn mặt đánh giết của người đàn ông, bàn tay nắm rất chặt.
Hắn cố gắng coi thường cảm giác vô lực ở trong lòng, thanh âm lạnh lẽo, vang vang có lực, "Bọn loạn thần tặc tử, chết không có gì đáng tiếc, nếu bỏ đao đồ tể xuống, có lẽ sẽ tha cho mạnh chó của ngươi, nếu ngươi vẫn cứ u mê không tỉnh, cũng chớ trách trẫm lòng dạ ác độc!"
Quân Mạc cười, dáng vẻ khoe khoang bất chấp mọi thứ, áo khoác ngoài màu đen không gió tự lay động, góc áo choàng máu tung bay phấp phới.
Hạt mưa thưa thớt rơi xuống, đôi mắt phượng của Quân Mạc híp lại nhìn trời, nhẹ giọng nỉ non một câu mà cũng không ai nghe rõ lời, "Chờ ta..."
Quay đầu chính xác không có sai xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá chắn, ánh mắt lạnh lẽo đối với ánh mắt hơi né tránh của Nguyên Thần, nói từng chữ một, "Không cần nói nhảm, ngươi muốn đánh, vậy thì đánh!"
Trường kiếm giơ lên thật cao, nặng nề rơi xuống, "Giết!"
"Giết! Giết! Giết!"
Sau lưng vô số binh lính đồng loạt đáp lại, giáo trong tay giơ lên thật cao, khí thế đánh đâu thắng đó*!
[Sở hướng phi mỹ: gió thổi cỏ rạp, đánh đâu thắng đó, đều không có gì cản nổi.]
Kết quả như trong dự liệu, Nguyên Thần cũng không nghĩ đến là hắn sẽ thất bại nhanh đến vậy,Vũ Lâm Vệ xuất hiện nội gián, phần lớn đã sớm được Quân Mạc sử dụng, trước sau đánh gọng kìm*, không thể lui được nữa.
[đánh từ hai mặt]
Tiền đặt cược duy nhất trong lúc hỗn loạn cũng không tung ra được.
Nguyên Thần xụi lơ trên ngai rồng, trong nháy mắt dường như già đi mười mấy tuổi, bỗng chốc có chút điên cuồng cười to, vô lực bảo: "Ha ha ha ha ha ha ha... Không hổ là Vương thúc tốt của ta, tính toán giỏi, tính toán giỏi! Trẫm tự xấu hổ là mình không bằng đấy!"
Quân Mạc xoay người cũng không thèm nhìn tới Nguyên Thần, lời nói hờn hợt vang vọng thật lâu ở Kim Loan điện, "Hoàng thượng, đừng quên học thuật của ngươi là do ta dạy."