Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 112





Bước chân dồn dập từng nhịp từng nhịp đánh tan bầu không khí tĩnh lặng của bệnh viện.

Bệnh viện giờ khuya vốn rất im ắng, nhưng bây giờ lại trở nên nhộn nhịp vô cùng.
- Mau chóng đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu ngay!
Đội ngũ bác sĩ tài giỏi nhất của bệnh viện Da Thành đều có mặt, hiển nhiên không thể thiếu mặt của Trịnh Nhân.
Vài phút trước, anh ta nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, hiện đang có một ca cấp cứu rất nguy hiểm.

Bất ngờ nhất chính là chị dâu Úc Noãn của anh ta.
Mới vừa rồi còn cùng nhau uống rượu hăng say, thế mà bây giờ lại đang hấp hối, không rõ sống chết!
Nhìn người con gái nhỏ bé nằm im bất động trên xe đẩy, cả người dính đầy máu, trông còn đáng sợ hơn cái lần mà Úc Noãn cứu người bị tai nạn.
Trịnh Nhân vội vàng đi vào trong phòng cấp cứu, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, tỉ mỉ gắp những mảnh kính đâm sâu trong da thịt của Úc Noãn.
Một mảnh lưng vốn mịn màng, bây giờ lại trở nên chi chít đầy vết thương.

Từng thớ thịt cộm cộm lên trông rất khó coi và đáng sợ vô cùng.

Máu không ngưng tuôn ra!
Trịnh Nhân nhíu mày, ánh mắt chăm chăm nhìn vết thương của Úc Noãn.


Từng động tác rạch dao, gắp mảnh kính đều rất tỉ mỉ.

Chỉ sợ sơ suất một cái, vết thương đã nặng lại càng thêm nặng.
Thẹo sâu sẽ lại càng sâu thêm!
Vết thương trên người rất nhiều, máu chảy không ngừng, vì thế Úc Noãn bị thiếu máu.
Cũng may máu của cô chỉ là loại máu A thường, bệnh viện Đa Thành không thiếu.

Các hộ sĩ nhanh chóng vào phòng máu, lấy nhanh vài bịch máu, truyền gấp cho Úc Noãn.
Điều khiến cho phòng cấp cứu hồi hộp nhất chính là nhịp tim không ngừng tăng nhanh của bệnh nhân.

Huyết áp không có dấu hiệu giảm, tăng liên tục.
Dường như bệnh nhân đang thật sự cận kề với cái chết…
Trịnh Nhân toát hết cả mồ hôi, bao phủ đầy vầng trán cao rộng.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng chuyên tâm xử lý vết thương của bệnh nhân.
Có thể nói Trịnh Nhân là một người tuổi trẻ tài cao, rất có tiếng trong giới y học.

Việc đối mặt với những trường hợp này, anh rất quen thuộc, rất bình tĩnh.
Nhưng mà… người đang nằm trên bàn mổ lại chính là Úc Noãn, người con gái mà Giang Mạc yêu sâu đậm.

Không thể xem thường được, nhất định bằng mọi giá phải cứu sống được Úc Noãn.
Trịnh Nhân tập trung xử lý phần lưng của Úc Noãn, còn vài vị bác sĩ lão luyện khác lo phần trán và sau gót của cô.
Vết thương ở đầu khá lớn, may mắn chụp X- quang không có dấu hiệu tổn thương não quá lớn.

Chỉ là có một vết máu bầm ở ngay vùng thái dương bên trái của Úc Noãn.
E là…có khả năng khi tỉnh, Úc Noãn sẽ mất thị giác…!
Mỗi người trong phong cấp cứu, ai cũng mang tâm trạng bất an, nhưng vì là bác sĩ, không thể lơ là được.

Nhất định phải luôn giữ cho mình một cái đầu lạnh, cố gắng xử lý vết thương, khắc phục những tình trạng xấu nhất.
Phòng cấp cứu bao trùm không khí căng thẳng!
…---------------------------…
Ở một nơi khác, nam nhân mang sắc mặt bơ phờ, ánh mắt trống rỗng không hồn, nhìn trân trân vào không trung trước mắt.
Hai tay bị xích chặt chẽ ở phía sau.

Cơ thể không thể nào cử động, nhưng có lẽ nam nhân đó vốn không muốn động.
Trong đầu Giang Mạc bao phủ hình ảnh người con gái mình yêu, hy sinh bản thân cứu lấy mình.


Những âm thanh chói tai như còn dư âm, cứ mãi văng vẳng bên tai của Giang Mạc.
Hắn từ khi tỉnh dậy, dù phát hiện bản thân bị còng xích chặt chẽ, một mình ngồi trơ trọi giữa căn phòng đen tối.

Nhưng hắn vẫn giữ thế tĩnh lặng.

Đâu đó sâu tận trong đôi mắt, lại hiện lên nét bi thương khốn khổ.
Hồi sau, một người đàn ông khác xuất hiện.
Vĩ Triết mở cửa phòng, ánh sáng nhỏ từ bên ngoài rọi vào căn phòng tối tăm.

Ánh sáng bình thường, nhưng đến khi chen vào phòng, nó lại trở thành một ánh sáng rất chói, chói đến nỗi khiến người ta phải nheo mắt nhìn.
Giang Mạc im lặng, dường như hắn không thèm để tâm đến Vĩ Triết.
Lúc này Vĩ Triết tiến tới, trên tay cầm một khúc gậy sắt, nhanh chóng tới gần, dứt khoát đánh vào người của Giang Mạc.
Thân sắt lạnh lẽo chạm vào từng thớ da thịt, dù cho cách một lớp áo, vẫn có thể cảm nhận được độ lạnh.
Giang Mạc bị đánh bất ngờ, thế mà vẫn giữ im lặng, không một chút phản kháng.

Ánh mắt vô hồn nhìn vào không trung, chẳng thèm đem Vĩ Triết đặt vào mắt.
Vĩ Triết tức giận, nghĩ rằng hắn chính là đang xem thường mình.

Cơn giận nỗi lên, tay liên tục dùng gậy sắt, đánh mạnh vào người của Giang Mạc.
Cơ thể to lớn của hắn ngã lăn xuống nền nhà, máu cũng bắt đầu tứa ra, lan toả một vài chỗ trên lớp áo sơ mi trắng.
Lúc này Giang Mạc mới bắt đầu mở miệng lên tiếng, hắn mấp mấy nói:
- Úc Noãn… Úc Noãn…
Âm thanh rất nhỏ, nhưng vì ở trong phòng kín, Vĩ Triết đứng gần đó vẫn có thể nghe được.
Thấy Giang Mạc nói ra tên em gái của mình, Vĩ Triết giận dữ, nghĩ tới việc em gái nhận giặc làm cha, lại còn từ cha thành vị trí “chồng chưa cưới”.
Đáng hận! Rất đáng hận!
Có điều Vĩ Triết không ngờ rằng, Úc Noãn cũng đã bị tai nạn, đã thế hiện giờ còn đang hấp hối trong phòng cấp cứu.
Bang! Bang!
Gậy sắt không ngừng nghỉ, liên hồi đánh vào cơ thể của Giang Mạc.

Thanh âm trong miệng hắn thì cứ mãi tuôn ra hai chữ “Úc Noãn!”.
Càng nhắc đến tên đó, Vĩ Triết càng ra sức đánh thêm nữa.

Đánh đến khi Giang Mạc không thể nói được nữa.
Nỗi hận thù đã chèn ép nhân tính của Vĩ Triết.

Giang Mạc bất tỉnh, thì anh ta cho người tát nước lạnh, bắt buộc phải tỉnh dậy.

Cứ thế lập đi lập lại ba bốn lần.

Đánh bất tỉnh, rồi tạt nước lạnh…!
Đánh thêm một cái cuối, Vĩ Triết lúc này mới quăng cây gậy sắt xuống nền nhà.

Keng— âm thanh rất chói.
Vĩ Triết ngồi xổm xuống cạnh người Giang Mạc.

Nhìn thấy hắn thở không đều đặn, rất yếu ớt, đúng ý của mình, Vĩ Triết đắc ý cười.
Sau đó Vĩ Triết mới bắt đầu lên tiếng:
- Mày nhất định phải chết, cả Giang gia của mày cũng phải chết.
- Anh…là ai…?
Lần này rất bất ngờ, mãi Giang Mạc mới thật sự lên tiếng nói.

Ánh mắt gắt gao nhìn Vĩ Triết.
Thấy Giang Mạc giả ngu hỏi, Vĩ Triết đấm một đấm vào mặt của Giang Mạc, sau đó liền nói:
- Mày còn nhớ người đàn ông tên Đào Văn Trọng không?
Giang Mạc nheo mắt, ngẫm nghĩ một chút, lát sau liền gật nhẹ đầu, nói:
- Nhớ! Chú tài xế của Giang gia, đã qua đời 10 mấy năm trước.
- Hơ, đó là cha của tao, cha của tao đó!
Vĩ Triệt lôi Giang Mạc ngồi dậy, tay với lấy thanh sắt ở phía sau, nắm chặt rồi quất thật mạnh vào người của Giang Mạc.
Hắn mím môi, nhìn động tác đánh có lẽ là rất đau, nhưng hiện tại, hắn không cảm nhận được nó.

Bởi trong ý thức của hắn, cái đánh này nó không bằng với việc Úc Noãn dùng thân tránh tai nạn xe cho hắn.
Cái đau mà cô phải chịu còn lớn gấp trăm, gấp vạn lần cái mà hắn đang phải đối mặt.
Nghĩ tới Úc Noãn, mắt hắn bất chợt căng to, giương mắt nhìn chằm chằm Vĩ Triết.

Như nhận ra điều gì đó, Giang Mạc khàn giọng lên tiếng:
- Anh…là anh trai của Úc Noãn?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.