Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 115





Nghe thấy giọng nói của Giang Ngọc Mỹ.

Giang Mạc khựng lại một nhịp, mắt đưa lên nhìn, bất ngờ thấy cha mẹ mình đột ngột xuất hiện ở đây, nhất là cha của hắn, đáng lý ông hiện đang ở bên Pháp mới phải.
Giang Ngọc Mỹ nhanh chân chạy đến, cản nắm đấm của Giang Mạc, sau đó đẩy nhẹ hắn ra.

Lúc sau bà liền khụy gối xuống nền hành lang, tay đưa lên, dứt khoát tát một tát vào mặt của Vĩ Triết.
Âm thanh tiếng BỐP rõ to, ánh mắt của Vĩ Triết chao đảo, khó tin hành động của bà.
Nhìn khuôn mặt hiện ra trước mặt mình, là khuôn mặt của kẻ thù, Vĩ Triết thu hồi lại ánh mắt, dần dần hiện ra tia hận thù.

Tính đẩy Giang Ngọc Mỹ ra, nào ngờ bà đã lên tiếng trước:
- Dừng lại đi, những gì con đang làm đều là sai trái.
Lúc này cha của Giang Mạc - Giang Thiên tiến tới trước mặt của Vĩ Triết.

Từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, nét áy náy hiện lên.
Ông thành khẩn cúi đầu xuống, trực tiếp nói ra hai chữ:
- Xin lỗi!

Vĩ Triết vốn biết tính tình của Giang Thiên lãnh đạm, chưa từng mở miệng nói một câu xin lỗi với ai.

Có chút bất ngờ, nhưng cũng vì Giang Thiên nói xin lỗi, nên tự Vĩ Triết ngầm tin rằng ông ta đã tự thừa nhận mọi tỗi lỗi của mình.
Hận thù tiếp tục chen chúc nổi lên cơn sóng dữ, Vĩ Triết đứng bật dậy, hai tay gắt gao nắm chặt cổ áo của Giang Thiên, ép sát ông ta vào vào vách tường.
Giang Ngọc Mỹ lẫn Giang Mạc cả kinh muốn tiến tới, vừa nhấc một bước, Giang Thiên liền đưa tay ra chặn hai người lại.
Sau đó ông đưa mắt nhìn thẳng vào Vĩ Triết.

Nét u buồn, tiếc nuối hiện rõ trong đáy mắt của Giang Thiên.

Thanh âm cũng từ từ cất lên:
- Con đã đi sai hướng rồi, người hại chết cha mẹ con không phải ta, cũng không phải Giang gia.
- Nói dối!
Vĩ Triết cọc cằn, hét to vào mặt của Giang Thiền, đôi mắt đục ngầu đầy sự tức giận.
Không chần chừ chút nào, Giang Thiên trực tiếp nói rõ mọi sự tình năm xưa.

Quả thật y như lời kể trước đó của Giang Mạc.
Vào năm Vĩ Triết lên 10 tuổi, Úc Noãn thì 5 tuổi, cha mẹ của hai người họ, Đào Văn Trọng và Đào Linh Khuê quyết định về quê của cố ngoại, nơi đó chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng cũng đầy đủ rất nhiều thứ tiện ích.
Chỉ là không ngờ trên đường đi tới đó lại xảy ra một vụ tai nạn giao thông, hai vợ chồng Giang Thiên và Giang Ngọc Mỹ nghe thấy tin xấu, tức tốc đến ngay bệnh viện.

Nhưng khi đến đó, bác sĩ chỉ thông báo là có một bé gái, những người còn lại đã ra đi, vụ nổ có lẽ cũng khiến cho con trai nhỏ tan thành tro.
Mọi thứ tất cả cũng chỉ hiểu lầm, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ, và khi đó Vĩ Triết cũng rất nhỏ, khó mà có thể nhìn nhận được vấn đề.

Để rồi dẫn đến con đường sai lầm như hiện tại.
Sau khi nghe xong tất cả mọi thứ, Vĩ Triết dường như cảm thấy thế giới sụp đổ hoàn toàn.

Dáng vẻ thất thần, ngồi khụy xuống nền, dần dần đôi mắt ngấn lệ, không thể chứa đựng nỗi nước mắt, nó bắt đầu chảy dọc xuống hai bên má của anh ta.
Anh ta khốn khổ gào thét, âm thanh lúc này còn thê lương hơn lúc ở trong phòng cấp cứu.

Giọng gào vang vọng cả dãy hành lang, đã vắng người còn xen thêm âm thanh của Vĩ Triết, càng lúc càng khiến cho anh ta trở nên cô độc lạ thường.
Giang Mạc đứng một bên, ánh mắt hiện tại chẳng còn muốn chú tâm gì đến Vĩ Triết, bởi lẽ điều hắn để tâm nhất bây giờ chính là người vừa chết đi sống lại vẫn còn trong phòng cấp cứu.
Tim của hắn đập liên tục, rất rối loạn.

Hắn thật sự rất sợ đánh mất cô thêm một lần nữa.


Điều đó rất đau khổ…
Lúc này ngoài dãy hành lang, bóng hình của bốn con người đang đứng ngồi không yên, tất cả đều mang trong mình tâm trạng thấp thỏm lo ấu.
Giang Ngọc Mỹ đi qua đi lại, may mà Giang Thiên bắt lấy bà, ép bà ngồi yên xuống ghế đợi, nếu không thì Giang Thiên sẽ nhập viện vì quá chóng mặt.
Giang Mạc và Vĩ Triết đều ngồi bệt ngay sát vách tường, cả hai ngồi đối diện nhau ở bên vách hành lang.
Chờ đợi thêm một lúc, cửa phòng cấp cứu mở nhẹ ra, Trịnh Nhân là người bước ra đầu tiên.

Đường nét trên mặt thể hiện rõ sự vui mừng.
Khi bước ra ngoài, Giang Mạc nhìn thấy liền lao đến, Trịnh Nhân cười nhẹ rồi gật đầu.

Giang Mạc hiểu rõ, nhanh chóng chạy vào trong.

Nhưng chưa kịp vào đã bị Trịnh Nhân ngăn chăn, và nói:
- Không nên vào, để cô ấy nghỉ ngơi đi.

Bây giờ chúng tôi sẽ điều cô ấy vào phòng nghỉ.
- …Ừm, được.
Giang Mạc ngập ngừng một chút nhưng rồi cũng gật đầu, nỗi bất an đè nén trong lòng bây giờ đã được gỡ bỏ.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, miệng cười toe toét, nhưng đôi mắt lại ngấn nước.
Hắn khóc!
Có lẽ là nước mắt của sự hạnh phúc…
…--------------------------…
Sau một đêm, mọi thứ cứ tưởng đã kết thúc, nhưng thật may mắn, ông trời đã không tước đi sự sống nhỏ nhoi của Úc Noãn.
Úc Noãn qua khỏi cửa tử, Vĩ Triết lại hoá giải được nỗi hận thù với Giang gia, hai anh em họ cũng coi như được đoàn tụ với nhau.
Chỉ là mọi tội lỗi trước đó của Vĩ Triết không thể nào xoá bỏ được.
Sau khi Úc Noãn đưa đem về phòng nghỉ ngơi, bên phía ngoài bệnh viện có hai chiếc xe cảnh sát chạy tới, một dàn nhân viên cảnh sát tiến vào trong, trực tiếp đi đến còng tay của Vĩ Triết.
Anh ta không một chút phản kháng, khi bị điều đi, anh ta ngập ngùng một chút, quay đầu nhìn Úc Noãn được đẩy đi.
Ánh mắt hiện lên sự đau buồn, hối hận.

Có lẽ ngay từ lúc đầu, mọi việc làm của anh ta đã là sai trái.


Chính tay anh ta đã thật sự đẩy em gái mình vào chỗ chết.
Vĩ Triết nhận ra bản thân thật không xứng đáng cái danh “Anh trai” của cô.
Trước khi bị còng đi, Vĩ Triết nói vài lời xin cảnh sát nén lại thêm một chút.

Cảnh sát chần chừ nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Xoay người liền tiến tới chỗ của Giang Mạc.

Vĩ Triết thành khẩn cầu xin:
- Xin anh, đừng nói cho con bé biết tôi là anh trai của con bé.
Giang Mạc đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vốn từng là người hiên ngang, nhưng bây giờ lại trông rất đáng thương.
Thở dài một cái, Giang Mạc lạnh giọng gật đầu nói:
- Được.
Nói xong, Vĩ Triết rời đi nhanh.

Anh ta đã sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả do mình gây ra.
Giang Mạc đứng nhìn bóng dáng cô độc của Vĩ Triết một chút, sau đó mọi thứ đều dần mờ nhạt, bóng tối bất ngờ đánh úp, hắn ngã quỵ xuống sàn.
Hai vợ chồng Giang Thiên hốt hoảng chạy tới.

Bây giờ mới phát hiện, cơ thể của Giang Mạc đầy rẫy những vết thương, lớn nhỏ đều có đủ.
Máu bắt đầu tuôn trào, thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng của hắn.

Vài vệt màu tràn xuống nền gạch.
Trịnh Nhân nhanh chóng lao tới, cho người đem hắn vào phòng cấp cứu.

Anh bắt đầu tiến hành cấp cứu thêm một người.
Đêm nay thật bận rộn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.