Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 63



- Này thả tôi xuống nhanh lên.

Bốp.

Thanh âm được vang lên nhờ tác động ngoại lực từ bàn tay của Giang Mạc, và đã được đánh nhẹ vào bờ ʍôиɠ của Úc Noãn.

Giang Mạc đánh nhẹ rồi cười nói:

- Em không yên là tôi đánh tiếp.

- Chú…

Úc Noãn hậm hực, muốn lên tiếng lại không thể được.

Đến lúc hắn đặt cô lên thành của bồn tắm.

Cô lúc này nhân lúc hắn sở hở tính đá hắn một cái.

Nào ngờ vẫn là là hắn nhanh tay, kịp lúc bắt lấy cái chân đang làm loạn của cô.

Sẵn tiện lại thừa cơ vuốt ve đôi chân mịn màng của cô.

Cô bị sờ đến nỗi nổi cả da gà hết lên.

Hắn thấy thế liền cười sủng nịnh.

Sau đó đưa tay lên muốn vuốt má của cô, nhưng cô quay đầu né ra.

Hắn chỉ đành chép miệng, cười, rồi buông cô ra.

Hắn tiến lên phía trước và xả nước vào bồn tắm.

Hắn vô cùng tỉ mỉ đo lường nhiệt độ của nước.

Khi thấy đã đạt chuẩn rồi thì hắn đi về phía của cô.

Tính đưa tay lên cởi áo cho cô.

Nhưng cô nào để cho hắn làm vậy.

Cưỡng ép bế cô vào đây đã đành, cô sẽ không để hắn tiến tới bước tiếp theo đâu.

Vì thế cho nên mặt cô hầm hầm lườm hắn.

Hai tay đều đưa lên che ở ngay trước vùng ngực của mình.

Lúc này mặt của cô đã đỏ lên cả rồi, hai bên má phồng lên nhìn phúng phính, đáng yêu vô cùng.

Bởi cái sự tức giận đáng yêu ấy của Úc Noãn, mà Giang Mạc hắn đành buông lỏng ý chí muốn trêu ghẹo cô xuống.

Hắn cười cười tiến lại gần cô.

Cô thấy hắn vẫn cố chấp tới gần mình, nên càng lúc càng phòng vệ hắn nhiều hơn.

Hắn nhìn thế chỉ cười rồi đến khi đứng đối diện cô, cơ thể sát gần nhau, khoảng chừng chỉ cách nhau có 5cm.

Hắn nhanh nhẹn cúi người hôn lên trán của cô, rồi nói:

- Không chọc em nữa.

Em tự mình tắm đi, nếu cần gì thì cứ nói với tôi, tôi ở ngoài đợi em.

Cô bị hắn hôn bất ngờ nên cơ thể có chút căng cứng.

Vẻ mặt nguệch ra.

Hắn thấy cô chưa trả lời nên thừa cơ trêu thêm lần cuối;

- Em im lặng như vậy.

Lẽ nào… em muốn tôi giúp em tắm sao…?

- K-k-không cần.

Cô giật mình đứng dậy và đẩy hắn đi ra khỏi phòng tắm.

Hắn cũng chủ động tiến cơ thể đi ra khỏi phòng tắm, chứ cô đời nào mà có đủ sức để đẩy hắn ra đâu chứ.

…----------------------------…

Rầm.

Úc Noãn đóng cửa thật mạnh.

Sau đó cô xoay người và để lưng dựa vào cánh cửa.

Cô ôm thật chặt lồng ngực của mình.

Bởi vì lúc này đây nó đang đập liên hồi, dường như cô không thể nào kiểm soát được nó nữa rồi.

Hai bên má thì đã đỏ lên, nóng ran.

Môi của cô thì mím chặt lại.

Giờ đây trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của hắn.

Vài giây sau nhận ra có điều gì đó không đúng.

Cô liền lắc lắc đầu và muốn quên đi mấy suy nghĩ trong đầu của mình.

Không thể nào có suy nghĩ lệch lạc như vậy được.

Để không phải nghĩ đến hắn nữa.

Cô bèng đi làm việc khác, chính là lại đi tắm rửa.

Lúc này nhìn xuống bàn tay bị phỏng của mình.

Cô ngán ngẩm lắc nhẹ đầu.

Bởi tay bị thương như thế này thì việc nấu ăn phải biết làm sao đây.

Đã thế nhóc Dalziel nhà cô cũng sắp về nhà rồi.

Lỡ như không nấu đủ bữa ăn cho nhóc là sức khoẻ của nhóc sẽ suy yếu ngay.

Dalziel nhà cô lại còn là đứa kén ăn nữa, bởi vậy nên cô lo vô cùng.

Haizz, cô thở dài ra một tiếng.

Trong miệng cũng thầm trách mắng cái tên tội đồ Giang Mạc kia.

Càng nghĩ lại càng thấy tức mà.

Úc Noãn chậm chạp cởi áo ra, sau đó bước chân vào bồn tắm ngập nước và ngồi xuống từ từ.

Thật là cả ngày nay mới được ngâm nước đã như vậy.

Cô cảm thấy bản thân được thư giãn ra không ít.

Mà chợt cô nhận ra, cả bồn nước ấm này là do Giang Mạc pha cho cô.

Nhớ lại khi nãy, cô cảm thấy hắn cũng có chút dịu dàng, chu đáo.

Nhưng rồi trong đầu cô lúc này chợt hiện lên những ký ức xưa.

Nói đúng hơn là ký ức của “Giang Úc Noãn”.

Những hình ảnh mà Úc Noãn bị người ta hãm hại, bị đánh, bị mắng chửi từng chút một hiện lên trong đầu của cô.

Cô đau đớn, nhăn mặt, bàn tay lành lặn của cô đưa lên và xoa hai bên thái dương.

Tại sao vô cớ những ký ức này lại hiện lên lúc này.

Những mảnh vỡ đau thương cứ thế dồn ép, bao phủ tâm trí của cô.

Hình ảnh của Trịnh Thảo Thanh và Giang Mạc ở bên nhau cũng hiện lên trong đầu của cô.

Bất giác tim cô đau nhói, cả đầu cũng đau.

Cô không chịu nổi nữa và chỉ biết la lên thất thanh.

Sau đó bản thân lại chìm vào bóng tối, cả cơ thể nhấn chìm vào dòng nước ấm.

Và rồi mọi chuyện sau đó xảy ra như thế nào cô cũng chẳng rõ…

…----------------------------…

Lúc cô tỉnh dậy, trời đã khuya tầm một giờ sáng.

Đầu của cô đau như búa bổ, cô chép miệng một tiếng và gắng gượng người ngồi dậy.

Khi ngồi dậy thì lúc này cô chợt nhận ra bản thân đang ở trêи giường.

Nhìn xuống cơ thể thì thấy đã được mặc xong quần áo cả rồi.

Theo như trí nhớ của cô thì lần cuối cùng cô còn tỉnh là mình vẫn đang ở trong bồn tắm.

Bây giờ lại đang nằm trêи giường, vậy chắc chắn là do Giang Mạc đã bế cô ra khỏi bồn tắm.

Mà khoan, cô nhận ra có điều gì đó sai sai.

Nếu hắn bế cô ra đây vậy tức là hắn đã thấy hết rồi.

Nghĩ đến đây cô liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật không dám nhìn mặt hắn lần nào nữa.

Nhưng mà ông trời trớ trêu làm sao.

Cô vừa nghĩ đến việc không muốn gặp hắn, thì bất ngờ cửa phòng cùng lúc mở ra.

Giang Mạc đi vào và trêи tay cầm theo một ly nước lọc.

Hắn tiến tới giường của cô và ngồi xuống mép giường.

Cô lúc này thì bối rối, tay chân vô thức loạn xạ, vò rối xù cả tóc mình lên.

Hắn nhìn hành động của cô rồi lại thấy khó hiểu.

Nhưng mà chẳng để ý nhiều đến mấy, vì hắn quen nhìn cô bị “tăng động” như vậy rồi.

Hắn đưa ly nước trong tay tới trước mặt cô và nói:

- Đây, em uống đi.

Cô bị giọng nói của hắn làm cho thức tỉnh.

Nhận ra bản thân hành động hơi quá đà nên là cô cố kiềm chế lại cảm xúc.

Cô cũng nhận lấy ly nước và nói:

- Cảm ơn chú.

- Tại sao em lại bất cẩn đến thế chứ, đã nằm ở trong bồn tắm rồi mà còn để bị té ngã sao?

- Khụ…khụ…

Hắn nhắc tới chuyện này làm cô bị sặc nước, ho sặc sụa.

Hắn thấy cô bị ho cũng rất lo lắng, bèng vội vàng vỗ lưng cô.

Lúc này cô bình thường trở lại, sau đó cúi mặt xuống nhìn ly nước trong tay rồi nói:

- Tôi mệt nên ngủ quên, chứ làm gì có té ngã.

- Em…

Hắn tính nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ nhưng cũng có sự lo âu, hắn hồi sau lại thở dài.

Hắn lấy lại ly nước trong tay cô rồi xoa nhẹ đầu của cô.

Hắn yêu thương, quan tâm nói:

- Thôi em nằm xuống ngủ đi.

Tôi đi ra ngoài đây.

Nói xong hắn một mạch đứng dậy và ra khỏi phòng.

Cô nằm trêи giường và nhận ra hắn có điều gì khang khác so với mọi khi.

Nhưng mà chẳng thèm để ý tới nữa.

Cô tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ của mình..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.