Linh Vũ mơ màng mở mắt, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là cái quạt trần quay vòng vòng phía trên
Cô tại sao chưa chết?
Chẳng lẽ mình là người thép thật!
Vừa định ngồi dậy thì một khuôn mặt lọt và mắt cô
" Cháu bé tỉnh rồi à? "
Một người đàn ông trung niên trông khá là già ngồi bên cạnh giường cô đang nằm, nếu như không đoán lầm đây là ở bệnh viện
Linh Vũ: "..." Mà thằng cha nào đây?
Linh Vũ sờ lên đầu mình thấy cái băng y tế cuốn quay đầu mình
Quái lạ cô đâu có bị thương ở đầu?
" Ông là ai? " Linh Vũ hỏi người đàn ông bên cạnh mình
Người đàn ông có chút ngạc nhiên
" Cháu không phải bị mất trí nhớ đó chứ? Ta là người đã tông vào cháu 2 hôm trước đây này " (Quên thì xem lại chap 1)
Linh Vũ sững sờ một lúc " Bây giờ là ngày bao nhiêu? Tháng mấy? "
" Ngày 21/5, bây giờ là 20:00. Cháu ngất gần 2 ngày rồi...À để ta trả lại điện thoại cho cháu " Người đàn ông quay sang lục lọi túi xách
Linh Vũ ngồi thẫn thờ
Vậy là mình quay về rồi sao? Tất cả chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Không thể nào!
Người đàn ông lấy được cái điện thoại liền quay lại thấy Linh Vũ siết chặt cái chăn màu trắng, nước mắt chảy xuống thành dòng nhưng cắn chặt môi để không phát ra tiếng động
" Sao cháu lại khóc rồi? Bác xin lỗi lúc đó là do bác say không cẩn thận đâm vào cháu...Bác sẽ trả tiền đầy đủ mà đừng có khóc " Người đàn ông luống cuống