Vân Thiên Vũ thấy được sự chần chừ của cô, trừng nhẹ mắt một cái với cô. San San đang chần chừ liền chân chó chạy lại gần Vân Thiên Vũ
- Dạ dạ thưa phó chủ tịch!
Đôi mắt anh tràn ngập ý cười, hắng giọng một chút đưa cho cho một tập tài liệu:
- Em chỉnh sửa tập tài liệu này đi, có gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi.
Cô thở phào một cái nhẹ nhõm, cầm tập tài liệu muốn chạy ra ngoài, cô tất nhiên muốn đi thật nhanh. Nhỡ gã điên này lên cơn tiếp tục nhớ tới việc phạt cô thì sao?
- Em đi đâu? - Vân Thiên Vũ giọng điệu lạnh nhạt hỏi như hôm nay ăn món gì vậy
- Tôi đi sửa bản tài liệu thưa phó chủ tịch - San San giờ là nhân viên cấp thấp, cô không rảnh trái lại lời
- Em sửa tại đây, đi ra bàn kia ngồi sửa đi - Vân Thiên Vũ nhướng mày về phía chiếc bàn được đặt ngay ngắn trong căn phòng
-A? Sao có thể thế được, tôi là thực tập viên, không thể trong phòng của phó chủ tịch được - Con bà anh, đùa tôi à? Có điên mới ở lại chỗ này một chỗ với anh!
Tiếng lòng của San San gào thét nhưng cô vẫn trưng ra khuôn mặt anh nói gì tôi nghe không rõ. Vân Thiên Vũ hơi nhíu nhẹ đôi mày kiếm lại:
- Em là được tôi đề cử, liền là được đãi ngộ của tôi.
"Tôi không cần!!!!!" Tiếng lòng San San càng gào thét, mặt nạ cô đeo lên vỡ vụn ra, lộ khuôn mặt như ăn phải ruồi.
- Còn đứng đó? Em không sửa xong trong một giờ tôi sẽ phạt em về việc sáng nay đến muộn. - Vân Thiên Vũ ánh mắt đầy ý cười trong một giây xong thay vào đó là đôi mắt vờ lạnh lùng
- Á! Vâng vâng tôi sửa ngay đây! - San San vội vàng tiếp tục chạy chân chó về phía bàn được đặt ngay ngắn kia.
Nhìn cô loay hoay chỉnh sửa vội vã, Vân Thiên Vũ đang gõ bàn phím cũng phải dừng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt mơ hồ híp lại nhìn... Trước đây, anh rất chán ghét cô. Phải nói vô cùng chán ghét cô, từ hồi bé cô cũng luôn bám lấy anh mà không hề đáng ghét
Cô hồi bé rất đáng yêu, một cô gái thanh thuần tốt bụng. Nhưng từ lúc Minh Đang Linh xuất hiện cô liền thay đổi, anh không phủ nhận rằng anh từng bị đôi mắt mềm yếu của Minh Đang Linh quyến rũ.
Còn bây giờ San San như trở lại trước kia, một cô gái đầy hoạt bát nhưng nhiều lúc đầu óc có vấn đề.
San San bị nhìn lâu cũng cảm thấy ngột ngạt, quay ra nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt như muốn nói mặt cô có dính gì sao?
Anh cười nhẹ một tiếng, cất giọng tràn đầy hoài niệm kì lạ:
- Ngày trước em không như bây giờ, hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
Thịch! San San run tay một cái, mồ hôi úa ra... Không lẽ anh ta biết cô không phải San San thật sự?
- Ngày trước em khiến tôi chán ghét, còn bây giờ thì thật khiến tôi bị thu hút lấy.
Anh nói giọng vẫn bình thản không một tia dấu hiệu của cảm xúc, cô ánh mắt trầm đi cười nhạt, ký ức của nguyên chủ cô đã có đủ cả. Tất nhiên biết anh nói lúc nào, cô lựa chọn im lặng không tiếp lời
- Trước chính em cũng từng nói rất thích tôi, tại sao sau đợt tai nạn em lại hoàn toàn thay đổi? - Vân Thiên Vũ thấy cô im lặng, tiếp tục nói
Cô nhìn vào ánh mắt của anh, đôi mắt của cô vô cùng lạnh lẽo chạm vào đôi mât tìm tòi của anh, giọng cô đều đều vang lên:
- Khi anh từ chối cuộc hôn nhân do ba tôi đề nghị, và anh đã bảo vệ Minh Đang Linh.
Đôi mắt anh lập tức tối sầm lại... Nhớ lại ký ức cũ...
----ta là dải phân cách, ký ức xưa----
Cha của San San là một người cha hiền hậu, thương con gái và vợ. Biết cô không thích làm lụng liền đi tìm một chàng rể thật tốt cho cô.
Tất nhiên ứng cử viên sáng giá là Vân Thiên Vũ, cũng là người cô thích từ nhỏ, ông là người lăn lộn với xã hội bao năm sao không nhận ra con gai cưng của mình thích ai?
Ở buổi tiệc tối hôm đó, ba của San San đề nghị với Vân Thiên Vũ nhưng bị anh từ chối, đôi tay anh lúc đó nắm chặt lấy tay Minh Đang Linh đang tràn ngập nước mắt. San San thấy cảnh này cô rất buồn, nhưng cô không muốn giật người không yêu mình. Cô túm lấy áo ba kéo nhẹ lắc lắc đầu.
Ba cô tiếc nuối nhìn cô, an ủi một chút rồi bị mấy người khác lôi đi mừng rượu, Vân Thiên Vũ thấy cô cứ vậy đứng một chỗ im lặng, anh đi lại gần xoa đầu:
- San San! - Ánh mắt anh nhìn cô hoàn toàn là một đứa em gái bé nhỏ
- Anh Vũ... - Đôi mắt cô né tránh ánh nhìn của anh, nhỏ giọng đáp
Vân Thiên Vũ biết cô đã rõ chuyện, thở dài xoa đầu mạnh tay chút nói:
- Bây giờ em còn nhỏ, đợi em lớn một chút sẽ có một người xứng đáng với em.
- Nhưng cô ấy cũng bằng tuổi em! Em cũng tròn 18 rồi! - San San bướng bỉnh ngước mắt nhìn anh
- Tình yêu không thể ép buộc San San! - Anh khẽ nhíu mày với thái độ bướng bỉnh của cô em gái
San San cụp mắt xuống im lặng không nói tiếp, Minh Đang Linh đang đứng một chỗ nhìn cô với ánh mắt sắc bén, đợi cô đi ra khỏi bữa tiệc lang thang chỗ sân thượng
- San... San San... - Minh Đang Linh rụt rè gọi cô, cô quay lại nhìn cô gái đang rụt rè
Hoá ra con trai rất thích mẫu người rụt rè nhút nhát sao? Cô tự hỏi bản thân nhưng không nói câu nào gạt gật nhìn Minh Đang Linh
- San San đừng giận Vũ ca, Vũ ca không muốn làm tổn thương San San đâu! Chỉ là... Chỉ là...
Cô nhíu mày không thích nhiều chuyện, cô cũng không có ý kiến gì nhiều mà? San San mấy kiên nhẫn định xoay người bước đi thì Minh Đang Linh tóm lấy tay cô
- San San, nghe mình nói!
Cô thực sự cảm thấy phiền định đẩy tay Minh Đang Linh ra thì đằng sau có một lực đạo mạnh đẩy ngã hai người xuống hồ bơi sát đó, tiếng động mạnh mẽ làm mọi người chạy ra xem.
Vân Thiên Vũ thấy Minh Đang Linh ngã xuống hồ liền bất chấp nhảy xuống ôm cô lên bờ, San San biết bơi trực tiếp chủ động bơi vào bờ.
Cô lúc này nhìn trông vô cùng lôi thôi, ho khan một tiếng, cổ họng lúc này toàn nước, chỉ có mỗi bà Hạ và ba cô chạy lại gần xem cô
Minh Đang Linh nôn ra vài hụm nước rồi mở đôi mắt yếu ớt nhìn San San, giọng run rẩy:
- San San, sao cậu lại làm vậy, mình thực sự không cố ý cướp Vũ ca. Mình cũng cố nói chuyện... Cậu cũng đâu cần thiết phải làm như vậy...
- Cô??? - San San ngạc nhiên không nói lên lời, cô không hề đẩy Minh Đang Linh ngã xuống nước!
Minh Đang Linh vẫn khóc ỷ ôi, Vân Thiên Vũ ôm chặt cô ta vào lòng, nhìn cô với ánh mắt thất vọng tràn trề
- San San, anh không ngờ là em lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy!
- Em không có! Em từ bé như nào anh cũng là người rõ nhất, em không hề đẩy cô ấy! - San San bất lực nói
- Vậy tại sao em và cô ấy cùng ngã? Chẳng lẽ có người từ đằng sau đẩy em được sao? - Vân Thiên Vũ ánh mắt sắc lạnh nhìn cô
- Sự thật là vậy mà! - San San càng bất lực giải thích, mọi người bắt đầu chỉ trỏ cô. Nhưng cô nào quan tâm, cô chỉ muốn anh tin tưởng cô mà thôi!
- Thôi đủ rồi! Anh không muốn nghe nữa! - Vân Thiên Vũ dừng cuộc nói chuyện ở đây, quay ra nhìn Minh Đang Linh đang lạnh vì ngấm nước
Cô chỉ muốn gào thét, em cũng ngã... Em cũng bị ngấm nước... Anh có thấy em không...
San San cố lê chân sang chỗ Minh Đang Linh, cúi xuống xem cô ta có sao không, thử chạm nhẹ vào tay cô ta. Bỗng Minh Đang Linh la lên một tiếng đau đớn
Vân Thiên Vũ giật mình hất tay cô ra, nhìn cổ tay có hơi ửng đỏ vì cô vô thức nắm có chút chặt. Minh Đang Linh càng khóc ỷ ôi hơn, cô thức thời nhận ra mình quá tay. Định xoa cho cô thì anh hất mạnh tay cô ra
- Tích San San, đừng có chạm bàn tay của cô vào cô ấy, tôi thật chán ghét cô!
Vân Thiên Vũ ánh mắt không có chút ấm áp nào bế Minh Đang Linh đứng dậy định đi, San San hoảng hốt túm lấy góc áo anh
- Anh Vũ, em thực sự không cố ý.
- Buông ra! Đang Linh đang bị ngấm nước! - Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói
- Cô ấy bị ngấm nước, chẳng lẽ em không bị ngấm nước? Anh có từng biết rằng em rất yêu anh không?! - San San tuyệt vọng nói, mái tóc ướt sũng chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp, lúc này không biết là nước mắt hay do nước hồ bơi nữa...
- Tôi không yêu cô, chưa từng yêu cô! Xin Tích tiểu thư giữ ít tự trọng, buông tay ra khỏi áo tôi.
Giọng anh vẫn lạnh nhạt như vậy, cô càng tuyệt vọng buông góc áo anh ra, giật lùi lại lắc đầu
- Chẳng lẽ em yêu anh suốt 11 năm, anh cũng chưa từng thích em?
Mọi người cũng chỉ trỏ một hồi rồi giải tán, Bà Hạ lẫn ba cô giận tím mặt, nhưng thương con khuyên cô về phòng
- ha ha ha....! - San San ngửa cổ lên trời bật cười, loạng choạng bước
Minh Đang Linh! Tôi sẽ làm cho cô sống không yên! Đôi mắt trong vắt đó đỏ ngầu dần đục đi.
Những ngày sau cô không còn là San San hoạt bát nữa, bắt đầu trang điểm loè loẹt quyến rũ hết người này đến người kia, miễn sao đó là người thích Minh Đang Linh.
Cô cuốn mình vào một thước phim tuyệt vọng, nhục nhã, tủi thân.
Cho tới một ngày cô đang ngồi trên xe về khu biệt thự riêng, bỗng chốc một chiếc xe lao ngược về phía cô....
Lúc đó suy nghĩ duy nhất trước khi linh hồn thoát ra khỏi thân xác...
"Em muốn tiếp tục nhìn thấy anh... Thiên Vũ...."
Yêu chính là đau khổ, yêu chính là ngu ngốc, yêu chính là đau đớn...