Đường Hoan thầm chửi thề đến khi tới tòa nhà của mình, sau đó, Mộ Cửu Lăng bung ô, mở cửa xe, vươn tay về phía Đường Hoan như một quý ông.
Đường Hoan:...... Cầu xin anh đừng đến gần tôi! Chỉ cần nghĩ tới việc anh là một tên biến thái là tôi đã sợ rồi!
Đường Hoan mỉm cười từ chối, cô muốn tự xuống xe nhưng tay cô lại bị Mộ Cửu Lăng nắm lấy: "Bùi tiểu thư, trời mưa đường trơn, xuống xe cẩn thận."
[Ký chủ thân ái, ta đã nói cho cô nam chính từng ăn thịt người chưa?]
Khi Đường Hoan vừa xuống xe, thêm một lần nữa, không biết từ chỗ nào, hệ thống rác rưởi xông ra, nói với giọng vô cùng nghiêm túc.
Đường Hoan lại giống như khi vừa lên xe, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.
May mà Mộ Cửu Lăng phản ứng kịp, nhanh chóng đỡ lấy cô.
May... cái quần què ấy!
Gã gã gã... ăn thịt người?
Đường Hoan sởn tóc gáy. Tiên sư, vì sao lúc nãy cậu không nói?
[Ơ, ta chưa nói à? Nếu chưa nói thì có lẽ không phải ăn thịt người đâu, cô yên tâm, gã sẽ không biến cô thành xá xíu[1] làm nhân bánh bao đâu!] - Hệ thống nói với giọng vô cùng bỉ ổi.
[1]xá xíu: thịt được làm chính bằng cách quay hoặc nướng
Đường Hoan:......
Cảm giác khi có một cái hệ thống rác rưởi là gì?
Tâm tình sẽ giống như thường xuyên được ngồi tàu lượn siêu tốc!
Đường Hoan còn chưa hồi phục, nỗi khiếp sợ to lớn hơn đã tới......
"Chị, cuối cùng chị cũng về rồi." - Giọng nói của Túc Ảnh vang lên cứ như tiếng của kẻ sát nhân trong màn mưa đêm, cho người ta một cảm giác âm trầm, khủng bố.
Tiếng "chị" đột ngột như vậy khiến chân tay Đường Hoan lạnh lẽo.
Trước kia, tên gấu nhỏ này chưa từng gọi cô là chị.
Thật ra, cô không nên chột dạ mới đúng, cô cũng đâu "có một chân" với Mộ Cửu Lăng.
Cả Túc Ảnh và Mộ Cửu Lăng đều không biết Đường Hoan biết người đưa cô về là Mộ Cửu Lăng, vậy nên cô không thể để lộ bất cứ sơ hở nào, nếu không thì chẳng thể giải thích được.
"Tiểu Ảnh......" - Đường Hoan cảm thấy mình có thể cứu vãn một chút tình hình.
Sau đó, cô phát hiện, tay mình bị nắm, eo cũng bị ôm, Túc Ảnh đã kéo cô lại từ phía Mộ Cửu Lăng. Cậu nhét ô vào ngực cô, sau đó đột ngột bế cô lên: "Chị, mưa rất lớn, em sợ giày chị ướt."
Dứt lời, Túc Ảnh nhìn chằm chằm Mộ Cửu Lăng, ánh mắt cậu tựa ánh mắt của loài sói vậy.
Đã năm năm trôi qua. Năm năm này, cậu bày mưu tính kế, cũng trưởng thành, không cần ngụy trang trước mặt Mộ Cửu Lăng nữa.
Vả lại, cậu cũng không muốn ngụy trang!
Người của tao, mày dám động đến, tao sẽ cược tất cả để đấu sống đấu chết với mày!
Thu được hàm ý trong mắt Túc ảnh, Mộ Cửu Lăng nhướng mày, nói: "Hoan Tâm, em trai em đều như hổ rình mồi với tất cả những người muốn theo đuổi em à?"
Lông tóc Đường Hoan dựng đứng.
Cái đậu! Đồ kỹ nữ tâm cơ!
Anh vuốt lại lương tâm và tự hỏi mình xem, anh có chỗ nào là theo đuổi tôi không?
*
* *
Túc Ảnh ôm Đường Hoan lên nhà, mở cửa bước vào.
Trên đường đi, hai người đều im lặng.
Đường Hoan có thể nói cái gì? Cô cũng rất tuyệt vọng!
Chẳng lẽ chủ động giải thích cô và Mộ Cửu Lăng thật ra không hề thân quen?
Vậy thì khác nào tự chui đầu vào lưới, theo lý thì cô là một người mù, sao biết được thù oán giữa Mộ Cửu Lăng và Túc Ảnh chứ.
Cho nên, Đường Hoa chọn ngậm miệng không nói gì.
Nói nhiều sai nhiều.
Túc Ảnh đặt Đường Hoan lên mép giường, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày và tất ướt ra cho cô.
"Người theo đuổi? Có nhiều người theo đuổi chị, sao không nói cho em biết, hửm?"