Vừa bị Đường Hoan đá vào chỗ quan trọng nhất, Túc Ảnh đau đến mức không thẳng eo được.
Một lúc lâu sau, cậu mới chầm chậm bò dậy.
Duỗi tay sờ vết thương và dấu răng dính máu trên vai, cậu thấp giọng cười, đáy mắt tụ tập từng cơn, từng cơn gió lốc.
Cầm thú?
Cầm thú không có nhân luân, cương thường?
Túc Ảnh biết mà, từ đầu đến cuối chỉ mình cậu rối rắm, trầm luân.
Là cô muốn nhận nuôi cậu, giờ lại thành vở kịch của mình cậu!
"Bùi Hoan Tâm, mở cửa ra!"
Thiếu niên đã từng gầy yếu, dễ dàng lừa gạt, giờ khắc này đứng trước cửa phòng ngủ, tư thế tựa mưa nổi gió lên, tuyệt đối không hề giống trước đây. Cũng chính lúc này, khí thế của một vị đế vương thế giới ngầm bắt đầu bùng nổ, rất khó để tiếp tục ngụy trang được nữa.
"Tôi không mở! Cút! Cút ra khỏi nhà tôi!"
Nghe được giọng nói từ bên ngoài vọng vào, cả người Đường Hoan co rúm lại. Cô không sợ Túc Ảnh, thứ cô sợ chính là hành động không màng bất cứ điều gì của cậu. Cô cực kỳ sợ, sợ Túc Ảnh sẽ đá văng cửa, bức cô làm việc mà cô không muốn.
Vì thế, sau khi tức giận quát lên, Đường Hoan lại đau khổ cầu xin: "Nếu em thật sự nhịn không được thì tìm người khác đi! Coi như chị cầu xin em! chị là chị của em, sao em có thể làm vậy cơ chứ?"
Tìm người khác?
Túc Ảnh nắm chặt bàn tay, dưới cơn giận dữ, cậu đá mạnh vào cửa, phát ra tiếng động rất lớn, Đường Hoan sợ đến mức kêu lên một tiếng.
Túc Ảnh vốn là người có lòng tự trọng cao, Đường Hoan cầu xin như vậy gần như đã dẫm nát tự trọng của cậu.
Cô cho rằng cậu là loại người gì? Cô cho rằng cậu là dã thú nhất thời bị t*ng trùng lên não ư?
Khi Túc Ảnh đá cửa, tim Đường Hoan cứ như nhảy thẳng lên cổ, cô cho rằng cậu sẽ đá hỏng cửa luôn. Cô lắng tai nghe, lo lắng đề phòng hành động tiếp theo của cậu nhưng lại không thấy có động tĩnh gì.
Do dính mưa, người Đường Hoan vô cùng ẩm ướt, nhưng vì chuyện vừa xảy ra nên cô không hề để tâm đến dáng vẻ chật vật của mình. Cô ôm chăn ngồi trên giường, vì không nhìn thấy nên chỉ có thể trừng mắt trong bóng đêm, vừa cảnh giác, vừa sợ hãi.
Chẳng biết qua bao lâu, Đường Hoan ngủ thiếp đi, tới khi cô tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Cô lo lắng hồi lâu, sau đó thử vén chăn, hé ra một khe hở......
Trong nhà, trừ cô thì không có hơi thở của người nào nữa, chẳng biết Túc Ảnh đã rời đi từ lúc nào.
Đường Hoan thở dài nhẹ nhõm nhưng lại có chút lo lắng. Hôm qua có phải cô đã quá lạnh lùng, khắc nghiệt rồi không?
Túc Ảnh kiêu ngạo từ tận xương tủy, cô biết. Sau chuyện hôm qua, ngày tháng tiếp theo hai người nên sống chung thế nào, Đường Hoan chẳng thể mường tượng nổi.
*
* *
"Túc ca, em cảm thấy nếu chị ấy không thể chấp nhận thì quên đi thôi!" - Hoàng Mao cẩn thận lên tiếng.
Nói thật, loại chuyện kiểu này thật sự khó mà tiếp thu nổi.
Nếu Túc ca có thể kiên nhẫn, nhịn thêm một thời gian nữa thì có khi sẽ thành công, ai ngờ, cách Túc ca đâm thủng ô giấy cửa sổ lại... dữ dội như vậy!
"Có câu "thiên hạ nơi nào không cỏ lạ", trên đời này có rất nhiều những cô gái tốt! Anh nhìn em mà xem, dưa vẹo táo nứt như em còn có người yêu đấy thôi! Túc ca, chỉ cần anh mở lòng, em đảm bảo, anh muốn kiểu phụ nữ nào cũng được." - Hoàng Mao tiếp tục khuyên.