Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 182: Kim chủ, tôi là cố nhân (14)



Có lẽ vì khoảng thời gian này bị Túc Ảnh dồn ép quá mức tàn nhẫn nên tinh thần của Mộ Cửu Lăng không được cân bằng.

Chương ảo thôi, Diệp mỗ đăng thêm chương này để báo với mọi người là Diệp mỗ đã chuyển qua page Diệp Tích Huân để đăng chuyện, hôm nay vừa bạo 20 chương xong ^^

Phải biết rằng, trước đây, đối với Mộ Cửu Lăng, Túc Ảnh chỉ là một tiểu súc sinh, cho dù Túc Ảnh gây ra sóng gió gì thì Mộ Cửa Lăng cũng vẫn bày ra dáng vẻ như trêu đùa thú cưng, kệ cậu thích làm gì thì làm. Ấy vậy mà bây giờ, có thể hố được Túc Ảnh, Mộ Cửu Lăng lại không thể che dấu nổi tâm tình sung sướng của mình.

Điều đó chứng minh, tám năm này, Túc Ảnh thật sự không bị bắt nạt và làm nhục nữa, Đường Hoan cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Khi vui vẻ, Mộ Cửu Lăng sẽ trở nên giống một người bình thường, bắt đầu nói rất nhiều. Gã nhịn không nổi mà khoe ra kế hoạch "không chê vào đâu được" của mình.

"Tên tiểu súc sinh kia muốn tranh địa bàn buôn lậu ở châu thổ với tôi, nó cho rằng có thể rút củi dưới đáy nồi nhưng nó đâu ngờ Kỷ Minh lại là người của tôi."

"Nó muốn nhúng tay vào mối làm ăn ở châu thổ, tôi sẽ khiến nó "lật xe", chết trên đường! Tôi mang cô đi gặp mặt nó lần cuối, có thấy biết ơn tôi không, hửm?"

Đường Hoan biết trước giờ Túc Ảnh làm việc luôn cẩn thận, nhưng dù cẩn thận đến đâu cũng sẽ không đánh thắng nếu bên cạnh có kẻ ăn cây táo, rào cây sung!

"Rác rưởi, hiện tại Túc Ảnh sao rồi?"

Đường Hoan biết lúc này không thể hoảng, đây là thời khắc mấu chốt, không thể tự làm đầu chiến tuyến của phe ta hỗn loạn được[1].

[Yên tâm đi, vẫn chưa chết.]

Đường Hoan:......

Rác rưởi chết tiệt, tôi còn không biết là Túc Ảnh chưa chết chắc, không nghe thấy gã Mộ Cửu Lăng biến thái này nói sẽ mang tôi đi gặp Túc Ảnh lần cuối à?

[Đừng thầm mắng ta, ta biết đấy!]

"Tôi mà phải thầm mắng cậu hả? Tôi mắng thẳng mặt cái thứ rác rưởi nhà cậu đây này, cậu có cái gì để phản bác không?"

[......] Hệ thống tức đến mức rớt mạng.

Ký chủ rác rưởi hùng hổ như vậy, chẳng đáng yêu chút nào. Tuy rằng thường ngày nó hay hố cô nhưng ít ra thì sau lưng, nó vẫn giúp cô mà.

Người trẻ tuổi thường phản nghịch, không hiểu nỗi khổ tâm của nó chút nào.

[1]自乱阵脚 (tự loạn trận cước): trận cước/ đầu chiến tuyến/ đầu trận tuyến bị chính phe ta làm cho hoảng loạn.

*

* *

Biên cảnh vùng châu thổ.

Đây là một rừng mưa nhiệt đới cây cối rậm rạp, có vô số đầm lầy ẩm ướt dính nhớp nháp và đủ loại côn trùng, rắn, chuột, kiến. Cho dù là dân bản xứ thì khi vào trong rừng cũng sẽ mang về thương tích đầy mình.

Đương nhiên, nơi không người thế này rất được những phần tử tội phạm ưa thích bởi vì ở đây có thiên nhiên, chướng khí[2] và các loại côn trùng mang độc làm lá chắn, người bình thường sẽ chẳng đi vào.

[2]chướng khí: khí ẩm, khí độc bốc lên ở các vùng núi, vùng nhiệt đới, cận nhiệt đới, khiến con người dễ dàng sinh bệnh.

Nhóm người Túc Ảnh vừa tiến tới chỗ sâu trong rừng thì rơi vào phục kích. Túc Ảnh muốn đến nơi đóng quân của phía châu thổ để đàm phán với người đứng đầu nơi đó, ai ngờ lại có mai phục ở đây.

Chân Túc Ảnh bị trúng đạn. Hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị kỹ càng trước khi tới, quan trọng nhất là bên ta có kẻ phản bội.

Lần này, vì an toàn, Túc Ảnh đã sắp xếp vài đoàn xe xuất phát từ các địa điểm khác nhau để mê hoặc kẻ địch. Ấy vậy mà đối phương vẫn biết anh đi cùng đoàn xe này, tập trung tất cả hỏa lực về phía anh.

Hoàng Mao và Kỷ Minh liều mạng yểm trợ Túc Ảnh xông ra khỏi vòng vây, anh khập khiễng đi trong rừng mưa nhiệt đới. Nơi này chỗ nào cũng có những loại côn trùng độc hại, hút máu người, Túc Ảnh chỉ có thể cắn răng bước tiếp.

Vất vả lắm mới chạy thoát khỏi hỏa lực của kẻ địch và tìm được một nơi nghỉ chân tạm thời ở sườn núi, Túc Ảnh sờ sờ khẩu súng bên hông. Ngay sau đó, anh không chút do dự giết chết Kỷ Minh khi hắn chưa kịp phản ứng.

Theo anh vài năm, vậy mà nói giết là giết, không hề để lại một cơ hội giải thích

Hoàng Mao khiếp sợ: "Túc ca! Sao anh lại......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.