Bà vú giáo dưỡng hừ một tiếng đầy khinh thường: “Hiện tại vẫn đang quỳ ngoài sân ạ. Không ngờ phủ Trung Dũng Hầu đã bất lực đến nỗi này, biết thứ tử[1] không được dạy dỗ tử tế mà vẫn tùy tiện thả ra như vậy.”
Chủ nhân thế nào thì sẽ có hạ nhân sẽ thế ấy.
Nguyên chủ kiêu ngạo, hống hách, cảm thấy mình hơn hẳn người khác thì tất nhiên bà vú giáo dưỡng, gần như là một người mẹ thứ hai của nguyên chủ cũng không khác gì.
Đường Hoan không tiện “dạy” lại hạ nhân, dù sao thì tính tình nguyên chủ đã vậy, cô vẽ rắn thêm chân, cố dạy dỗ lại, có khi còn để lộ ra điểm đáng ngờ ấy chứ.
Cuối cùng, Đường Hoan nhàn nhạt mở miệng: “Đỡ ta ra ngoài hành lang.”
Bà vú luôn miệng khuyên can: “Quận chúa, hiện tại bên ngoài lạnh lắm, rất dễ bị nhiễm phong hàn…”
“Ta nói đỡ ta ra ngoài, không nghe rõ à?” - Đường Hoan sầm mặt, giọng nói mang theo vài phần không vui.
Bà vú thật sự sợ cô chủ nhỏ của mình, một khi cô điên lên thì lục thân cũng không nhận, vì thế, bà vú vội nói: “Quận chúa, kể cả người có sốt ruột, muốn tính sổ với tên khốn kia thì cũng phải ưu tiên bản thân mình trước chứ, phải không? Ngài đừng nóng nảy, để ta sai nha hoàn mang theo chậu than ra ngoài, tránh để ngài bị lạnh.”
Sau một hồi “vật lộn”, cuối cùng thì Đường Hoan cũng thuận lợi ra tới ngoài hành lang. Cô khoác chiếc áo lông cừu trắng, ôm thủ lô[1], bên cạnh còn có một chậu than lớn, khác hẳn với Hiên Viên Võ, người đang quỳ trên nền tuyết.
Hiên Viên Võ mặc một chiếc áo đơn dài, chiếc áo đó mỏng đến mức người ta có thể lờ mờ nhìn thấy cơ bắp rắn chắc của anh. Trong tiết trời đầy gió rét, lạnh thấu xương này, nhìn anh thôi cũng muốn run rẩy rồi.
Đường Hoan nhận trà nóng từ tay nha hoàn, chầm chậm nhấp một ngụm, trong đầu nghĩ….
Boss phản diện kiểu này chẳng khác nào bùn nhão không thể trát tường. Nhiệm vụ với độ khó cao như vậy, liệu cô… có chết trước khi hoàn thành không?
Đường Hoan cực kỳ đau đầu, cô căn bản không biết mình nên giao tiếp với tên ngốc to con này thế nào, phải nâng đỡ anh đi lên đỉnh cao kiểu gì.
Đứng bên cạnh, nha hoàn và bá vú lại cho rằng quận chúa trầm mặc như vậy là vì đang nghĩ phương pháp dày vò người.
Sống lưng thẳng tắp, Hiên Viên Võ vẫn quỳ nhưng trên mặt anh lại xuất hiện biểu cảm rối rắm.
Ai cũng không biết tên ngốc to con này rối rắm cái gì.
Đường Hoan còn đang suy nghĩ, Hiên Viên Võ đã dập đầu vài cái vang dội: “Quận chúa, ta sai rồi!”
Quỳ lạy người khác mà không hề do dự, vừa nhìn đã biết anh là tên ngốc.
Đường Hoan đần mặt, theo bản năng, cô hỏi lại: “Chàng sai ở đâu?”
Mờ mịt nhìn cô, có vẻ như Hiên Viên Võ cũng không biết rốt cuộc thì mình sai ở chỗ nào. Sau đó, anh lại ngơ ngác dập mạnh đầu thêm vài cái: “Quận chúa, ta sai rồi! Cha ta nói ta là người có lỗi! Nàng cho ta đứng lên đi, ta đói!”
Người như Hiên Viên Võ, bắt anh quỳ trong trời đông giá rét, bắt anh làm việc nặng cũng chẳng sao, việc duy nhất anh không chịu được chính là đói! Nếu không, anh đã chẳng thường xuyên đi ăn vụng vì chưa đủ no.
Nếu là lúc khác, bắt anh xin lỗi, chắc chắn anh sẽ gồng người lên, cứ như muốn liều mạng đối đầu với người ta vậy, nhưng, bây giờ anh đã đói lả rồi, anh nào rảnh suy nghĩ cái khác, chỉ lo dập đầu nhận sai.
Đường Hoan: ……
Con mọe nó chứ!
Cô cảm thấy cực kỳ áp lực!
Vai phản diện này không diễn đúng kịch bản!
“Hiện tại, tất cả mọi người trong phủ đều ăn tối xong rồi, kể cả ta cho chàng đứng lên, chàng tới phòng bếp cũng chẳng tìm thấy đồ ăn.” - Đường Hoan nhàn nhạt nói.