Hiên Viên Võ trừng mắt với những dòng chữ trên sách.
Anh thật sự không xem hiểu những ký tự hệt con nòng nọc này, anh thích luyện võ hơn, vì sao anh phải học những thứ khó như học chữ vậy?
“Đọc đi.”
Nằm trên giường trúc, tiểu Quận chúa nhàn nhạt lên tiếng.
Rối rắm hồi lâu, Hiên Viên Võ cũng chỉ nhận ra được một chữ: “Binh… Binh…”
“Binh giả, quỷ đạo giã.” - Nghe anh lắp bắp mãi cũng chỉ đọc được một chữ, Đường Hoan mất kiên nhẫn, lên tiếng.
Nhìn người đang nằm trên giường trúc, càng lúc, Hiên Viên Võ càng nắm chặt quyển sách trên tay hơn.
Anh không hiểu những ký tự này, nhưng, nếu không đọc tiếp, anh sợ sẽ chọc giận cô. Vì vậy, anh trở nên nôn nóng, cau mày chặt lại.
“Ta để chàng học chữ, đọc sách với phu tử mà đến tận bây giờ, một câu binh thư đơn giản nhất, chàng cũng không nhận ra?” - Đường Hoan trừng mắt, ngồi dậy, nghiêm khắc nhìn Hiên Viên Võ.
Bùn nhão không thể trát tường, không sao, bị sốt hỏng đầu, chỉ số thông minh thấp cũng không sao, thứ có vấn đề chính là thái độ của anh!
Mạng sống của mình phải tự nắm giữ, nghiêm túc cố gắng thì sớm muộn cũng có ngày nắm được vận mệnh của chính mình. Nếu ngay cả điều này cũng không hiểu thì còn loại thuốc nào có thể cứu được boss phản diện nữa?
Đường Hoan bực bội, cô lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tuy rằng thường ngày trông cô như chẳng để bụng điều gì, tùy tùy tiện tiện, nhưng trên thực tế, đôi khi, trực giác của cô cực kỳ nhạy bén. Trí nhớ của cô không thể kém như vậy, mấy đời trước xảy ra chuyện gì, cô đã dần quên đi. Hỏi hệ thống thì nó nói rằng trí nhớ của cô không tốt. Lúc đó, cô chỉ có thể cho qua, giả vờ không phát hiện gì. Cô chắc chắn cái thứ hệ thống rác rưởi này đang giấu cô điều gì đó, nếu cô phản ứng quá mạnh, chỉ sợ sẽ gây ra hậu quả khó lường.
Nếu không có khả năng đánh trả thì phải học cách giả ngây giả dại, từ từ tính kế.
Mặc dù tự an ủi mình như vậy nhưng khi ký ức chậm rãi mờ đi, Đường Hoan vẫn cảm thấy bất an. Hơn nữa, cô Quận chúa Bình An này lại kiêu ngạo, càn quấy, cơ thể thì ốm yếu, vậy nên, sự lạnh lùng giấu trong linh hồn Đường Hoan đã bị kéo ra lúc nào không hay.
“Ta không thích học chữ, đọc sách.” - Hiên Viên Võ chưa bao giờ thấy Quận chúa tức giận như vậy. Nhìn cô cau mày, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy cực kỳ tủi thân.
“Lúc trước định ra ước pháp tam chương[1], ta đã nói chàng phải nghe lời ta, chàng có tư cách gì để ‘không thích’?”
Đường Hoan ném sách đặt bên giường trúc về phía chân Hiên Viên Võ, nói những lời vô cùng nghiêm khắc: “Ta cho chàng ăn uống, cho chàng tập võ, chàng tưởng ta nuôi không chàng hả? Chàng không chịu tiến tới như vậy là muốn quay về sống những tháng ngày không đủ ăn, đủ mặc?”
Nhìn thấy tiểu Quận chúa tức tới mức này, bà vú sinh ra chút ngờ vực, bồi dưỡng một tên thị vệ mà thôi, sao Quận chúa lại cáu giận đến thế?
Hiên Viên Võ nắm chặt tay, vốn là người không khéo miệng nên lúc này anh càng không biết nên nói gì.
Anh không muốn cô tức giận như vậy, anh muốn nói về sau sẽ cố gắng học những ký hiệu như nòng nọc ấy, nhưng, chẳng biết tại sao, lời nói đến miệng lại không thể phát ra thành tiếng.
Hiên Viên Võ vô cùng nôn nóng, mặt đỏ bừng bừng, gân xanh trên trán nổi lên, anh xoay người bước về phía cửa ra vào.
[1]ước pháp tam chương: chỉ việc: định ra, lập ra những quy tắc, quy định;
Nhà Tần thống nhất thiên hạ, độc tôn Pháp Gia, dung luật lệ nghiêm khắc để cai trị. Cuối cùng dẫn đến quan bức dân phản, đẩy nhanh quá trình diệt vong của triều Tần. Sau đó Lưu Bang tiến vào Hàm Dương, nghe ý kiến của Tiêu Hà, phế bỏ hết luật lệ nhà Tần, chỉ để lại ba điều. Đó là: Kẻ giết người phải chết, đánh người hay trộm cắp phải bị luận tội. Đó gọi là Ước pháp tam chương. Sau này chúng ta làm việc cho người khác, định ra một số quy định đơn giản và rõ ràng cùng nhau tuân thủ thì gọi là “Ước pháp tam chương".