Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 252: Đô đốc, biểu muội có độc (46)



“Hoan Nhi, trên chiến trường, đao kiếm nào có mắt. Số Hiên Viên Võ không tốt, có khi hắn ta đã sớm bị giẫm thành thịt nát! Con đừng trách oan cho phụ vương mà!”

Khó khăn lắm mới chờ được Đường Hoan tỉnh lại, Thụy Vương ngồi bên mép giường, cố gắng dỗ dành cô.

Đường Hoan biết Hiên Viên Võ không hề dễ chết như vậy. Vì thế, cô mỉm cười, nhìn chằm chằm Thụy Vương, nhìn đến mức lông tơ của ông dựng đứng cả lên.

“Phụ vương, người mang Hiên Viên Võ xuất chinh với mục đích gì, đừng tưởng con không biết.”

Thụy Vương: “……” Con gái quá thông minh, áp lực cũng càng nặng.

“Ngày nào chưa tìm được chàng ấy thì con sẽ tiếp tục ở lại biên cương thêm ngày đó. Một năm không tìm được chàng ấy, con sẽ ở biên cương một năm. Nếu cả đời không tìm được chàng ấy, con sẽ chết tại biên cương. Phụ vương……”

Đường Hoan chầm chậm nói, lời lẽ đầy ý tứ: “Người cảm thấy thân thể này của con có thể sống ở biên cương bao lâu?”

Nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của con gái, Thụy Vương cảm thấy như có một ngụm máu nghẹn cứng trong lòng.

“Hoan Nhi, đừng xúc động, phụ vương sẽ tìm hắn về cho con! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm đến khi thấy hắn mới thôi!”

“Không không không, phụ vương, con chỉ muốn nhìn thấy người sống, nếu là một thi thể, vậy phụ vương cứ cầm theo linh cữu của con về kinh đô đi.”

Với một người thông minh như Thụy Vương, ông nói nửa câu cũng phải cảnh giác. Ông nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác thì phân nửa là sẽ mang về một người chết.

Không chặt hết đường sống của ông, ông sẽ không biết cô quyết tâm đến nhường nào.

Tại biên cương mênh mang cát vàng, diện tích rộng lớn, muốn tìm một người là việc cực kỳ gian nan.

Huống chi, Thụy Vương cũng không dám chắc tên ngốc Hiên Viên Võ kia còn sống hay không.

Thời gian từng ngày, từng ngày trôi đi, ở nơi khổ hàn này, ông thấy sức khỏe con gái mình càng lúc càng xuống dốc, cơ thể càng lúc càng suy nhược. Ngày trước bắn anh một tên thì chỉ sảng khoái nhất thời, bây giờ, ông hận không thể tự tát mình hai cái.

Tuy rằng Đường Hoan chỉ ở trong lều trại nhưng biên độ nhiệt trong ngày tại biên cương quá lớn, một người như cô đâu thể chịu đựng được.

“Thống rác rưởi, nhiều ngày trôi qua như vậy mà vẫn chưa tìm thấy tên ngốc Hiên Viên Võ kia, cậu không thể cho tôi một vị trí cụ thể à?”

Nếu còn tiếp tục đợi như vậy thì có khi chưa thấy được Hiên Viên Võ, cô đã toi mạng tại chỗ rồi.

Hệ thống rác rưởi im lặng rồi lâu, cuối cùng cũng lí nhí lên tiếng: [ Không phải ta không muốn giúp cô, chỉ là… ta cũng không phân biệt được đông tây nam bắc…]

Đường Hoan: ……

Má nó chứ!

Tôi X cả nhà câu!

Việc khiến người ta tuyệt vọng nhất trên đời này chính là chờ đợi, đặc biệt là cô gái có thân thể yếu ớt như đường Hoan, từ khi tới biên cương, cô còn chưa bước ra khỏi lều trại lần nào.

Tối đến, nhiệt độ giảm mạnh, cô chỉ có thể ôm chiếc chăn không có lấy một chút mềm mại, nằm trên giường và run lẩy bẩy.

Ở quân doanh nào sánh được với phủ Thụy Vương. Nơi này chẳng có gì cả, cô chỉ có thể chống đỡ bằng sức mạnh tinh thần. Khó trách Thụy Vương sẽ cảm thấy khó chịu, giang sơn này là do ông liều mạng bảo vệ biên cương mà có, cuối cùng ngôi vị lại rơi xuống đầu người khác.

Buổi tối, nằm trong chăm, Đường Hoan mơ mơ màng màng nghĩ xem mình có thể sống ở thế giới này bao lâu. Lão hòa thượng nói, chưa tới bảy năm, cô và Hiên Viên Võ, một trong hai người sẽ phải chết nhưng cô cảm thấy chưa tới một tháng, cô sẽ toi mạng tại biên cương mất rồi.

Đường Hoan còn đang mơ màng nghĩ thì đột ngột có mộng bóng đen chui vào trong lều trại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.