Hiên Viên Võ kể ra những việc đã mật đàm trong ngự thư phòng, cứ như anh là một người không có tâm cơ vậy.
Chỉ là, anh luôn nhìn chằm chằm Đường Hoan, không hề bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ nào trên khuôn mặt cô.
Đường Hoan cực kỳ buồn ngủ, nhưng vẫn cố chống đỡ, nói: “Đô đốc Cẩm Y Vệ à, như vậy chứng tỏ Thánh thượng cực kỳ tin tưởng chàng, chàng phải nỗ lực, đừng phụ lòng Thánh thượng,”
Lòng Hiên Viên Võ từ từ trầm xuống.
Sau đó, anh đặt Đường Hoan xuống giường, để cô chậm rãi ngủ sâu rồi nhảy ra từ cửa sổ.
Vừa nãy, cô nói với giọng điệu thế nào?
Bình tĩnh thong dong, như chẳng có gì to tát!
Nhưng, phàm là người sống trong kinh thành, cho dù là bá tánh bình dân, khi nghe tới chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ thì đều thay đổi sắc mặt. Cô là một Quận chúa, làm sao có thể không biết công việc của đô đốc Cẩm Y Vệ là gì.
Tại sao cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Trừ khi cô đã sớm biết lần này về kinh anh sẽ trở thành đô đốc Cẩm Y Vệ!
Cô đã biết từ trước!
…
Nhìn Hiên Viên Võ mặc đồng phục của Cẩm Y Vệ, Cố Sơn Vân cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Bình An là một cô bé không hề bình thường, nếu năm đó chẳng xảy ra chuyện, ông đã sớm tứ hôn cho cô với một người xuất sắc xuất thân từ nhà quý tộc nào đó rồi.
Nhưng hiện tại nhìn lại, tuy rằng Hiên Viên Võ có hơi ngô nghê nhưng cũng may là anh chăm chỉ, chịu khó học tập, hơn nữa, quân công vô cùng chói lọi. Gả Bình An cho anh cũng không quá thiệt thòi, hơn nữa, Bình An và anh còn là thanh mai trúc mã, vả lại, cô cũng thật sự thích anh.
“Bắt đầu từ hôm nay, khanh tiếp quản Cẩm Y Vệ. Từ đại thần nhất phẩm tới bá tánh bình dân, chỉ cần là người có lòng gây rối, khanh có thể tiền trảm hậu tấu!”
Người đàn ông thật thà cung kính quỳ dưới mặt đất, thần sắc cực kỳ chính trực, cương nghị: “Thần nguyện chỉ trung với Thánh thượng, cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi!”
Đứng chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo, là người có quyền lực lớn nhất dưới gầm trời này, Hoàng thượng thích nhất là nghe những lời gì? Đương nhiên là nghe thấy người khác thề chỉ trung thành với mình rồi!
Không phải trung thành với toàn bộ Hoàng thất, không phải trung thành với toàn bộ Hoàng gia, mà là trung thành với một mình ông!
Sau khi Hiên Viên Võ tiếp nhận con dấu và công văn của đô đốc Cẩm Y Vệ, Thái tử “tình không cờ” gặp anh ở cửa cung.
Mặt không cảm xúc, Hiên Viên Võ nhìn Thái tử bằng đôi mắt đen bóng trong sạch, như thể anh đang nghiêm túc lắng nghe xem gã sẽ nói gì tiếp theo vậy.
Đối diện với đôi mắt trong sạch đơn giản của anh, Thái tử có chút không biết nên mở miệng thế nào. Gã chỉ có thể hắng giọng, che đi sự xấu hổ kỳ quái trong lòng: “Mấy ngày trước bổn cung mới tiến cử đường muội phu với phụ hoàng, không ngờ phụ hoàng lại nhanh chóng quyết định để đường muội phu giữ chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ như vậy. Nể mặt bổn cung có công tiến cử, đường muội phu có định mời bổn cung uống rượu không?”
Hiên Viên Võ thầm xì một tiếng.
Nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn ngầm báo với anh người đã tiến cử anh làm đô đốc Cẩm Y Vệ là gã mà thôi.
“Thái tử điện hạ, ta không uống rượu, trong quân có quy định không được uống rượu, nếu vi phạm sẽ bị đánh trăm trượng.”
Nghe thấy lời nói ngay thẳng như vậy, lòng Thái tử nghẹn một đống máu.
Có loại rượu nào mà bổn cung không có?
Ngươi thật sự cho rằng bổn cung muốn ngươi mời bổn cung uống rượu?
Quả nhiên là một tên ngốc đầu óc ngờ nghệch, muốn mượn sức anh cũng thật khó khăn.