“Cậu yên tâm, tôi không có ý định giết chết boss phản diện của cậu. Tôi biết, trước khi tôi kịp giết anh ta, cậu đã giết tôi rồi.”
Khuôn mặt Đường Hoan không chút cảm xúc, giọng điệu cũng rất lạnh nhạt.
Hệ thống có chút không vui. Xem ra ký chủ của nó đã thật sự hắc hóa rồi. Cô phân chia giới hạn với nó quá rõ ràng, cứ như cô và nó chỉ tồn tại mối quan hệ lợi dụng vậy.
Hệ thống cảm thấy cực kỳ tủi thân, cũng rất muốn khóc. Kéo quần lên thì không chịu nhận mặt nhau nữa, ký chủ rác rưởi!
[Vậy cô muốn làm gì?] - Cô mau bật mí cho bổn thống biết đi, hiện tại bổn thống cực kỳ lo sợ đó!
Đường Hoan bắt đầu trở nên trầm mặc, hai ngón trỏ cọ xát vào nhau, cô cúi đầu, tự “giải sầu” một mình.
Khi thấy Đường Hoan, trụ trì chùa Hộ Quốc, đại sư Viên Tuệ lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Quả nhiên, quả nhiên….
Ở chùa Hộ Quốc vài ngày, Đường Hoan không hề cầu phúc như cô đã nói mà vẫn luôn chơi cờ với đại sư Viên Tuệ.
“Lão nạp không ngờ tuổi trưởng Công chúa còn nhỏ mà cờ nghệ lại cao như vậy.” - Xong một ván cờ, đại sư Viên Tuệ cảm khái từ tận đáy lòng.
“Thứ khác không có, cũng chỉ có cờ nghệ là mang ra dùng được.”
Thân thể này của cô không thể luyện võ, chỉ có thể nghiên cứu những thứ không có tác dụng như cầm, kỳ, thi, họa.
“Trưởng công chúa thật khiêm tốn.”
Khi thu lại từng quân cờ, đại sư Viên Tuệ đột ngột hỏi: “Trưởng công chúa có hối hận không?”
Đường Hoan biết đại sư Viên Tuệ đang nói về chuyện gì, cô thậm chí còn không thèm nâng mí mắt, đáp: “Không hề. Tuy mọi chuyện có nhân rồi mới có quả nhưng nếu không đi theo con đường ấy thì sao biết kết quả có thể thay đổi hay không.” - Chỉ là đến cuối cùng cô vẫn không thể thay đổi được Hiên Viên Võ.
“Đại sư Viên Tuệ, lần này ta đến đây là vì có chuyện muốn thỉnh ngài hỗ trợ.”
“Trưởng công chúa, là chuyện gì?”
“Lão quản gia của phủ Thụy Vương nhà ta đang ở chùa Hộ Quốc đúng không?”
….
Sau khi trở về từ chùa Hộ Quốc, khí sắc của Đường Hoan trở nên tốt hơn một chút.
Không ngừng có người báo cáo tình huống của Đường Hoan cho Hiên Viên Võ nên mặc dù không ở cạnh cô, anh vẫn biết cô đang làm những gì.
“Trưởng Công chúa, nàng… thỉnh danh gia chế tạo một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn.” - Tâm phúc hơi do dự khi bẩm báo chuyện này. Dù sao thì việc chế tạo chủy thủ cũng khiến người ta liên tưởng tới những chuyện không mấy tốt đẹp.
Nghe vậy, Hiên Viên Võ chỉ phất tay, ý bảo tâm phúc lui ra.
Nếu cô dùng thanh chủy thủ đó để lấy tính mạng anh thì anh cũng nhận.
Từ sau khi Thụy Vương phi chết, sức khỏe của Hoàng Đế cũng dần dần xuống dốc, ông ta vẫn luôn đau ốm và nằm liệt trên giường, Thái tử cũng bắt đầu nhúng tay vào chuyện triều chính.
Có điều, dù phải chịu bệnh tật và nằm trên giường, Hoang Đế cũng vẫn thường xuyên triệu kiến Hiên Viên Võ để anh hội báo lại tình huống của Đường Hoan cho mình. Biết cô càng lúc càng gầy yếu, ông ta cảm thấy vô cùng đau lòng, không ngừng ban thưởng cho cô khiến đồ được đưa vào phủ Trưởng Công chúa cứ ào ào như nước chảy vậy. Ông ta dặn dò Hiên Viên Võ phải chăm sóc cô cẩn thận.
Hiên Viên Võ biết Đường Hoan không muốn nhìn thấy anh. Vì thế, anh không hề xuất hiện trước mặt cô vào ban ngày, đến đêm, anh mới dám lén lút lẻn vào phòng cô.
Gần đây, anh không thể ngủ ngon giấc, chỉ có đêm đến lẻn vào phòng cô như một kẻ trộm và ôm cô ngủ, anh mới có thể an ổn hơn một chút.
Đêm nay, khi vừa ôm Đường Hoan và đi vào giấc ngủ, đang mơ mơ màng màng thì Hiên Viên Võ cảm nhận được một cảm giác lạnh đến thấu xương.