Nhìn thấy người mà mình đặt trong lòng, luôn tâm tâm niệm niệm xuất hiện trên thành lâu, Hiên Viên Võ chỉ cảm thấy tim mình run rẩy.
Mắt tinh, phát hiện mũi tên bay qua đã để lại một đường máu trên má Đường Hoan, anh đau lòng tột cùng.
Ba năm ly biệt gần như đã tra tấn anh đến mức toàn thân đều là thương tích. Trái tim anh tựa như bị vô số chuột bọ, côn trùng, rắn rết gặm nhấm vậy. Mỗi ngày trôi qua, anh đều sống trong nhung nhớ.
Thời gian không phải liều thuốc giúp người ta quên đi tất cả mà chỉ khiến nỗi quyến luyến nồng đầm càng lúc càng lên men, làm lòng người càng ngày càng đau đớn, thống khổ.
“Hiên Viên Võ, nếu không nhầm thì Trưởng Công chúa chính là vị thê tử chưa cưới vào nhà của ngươi, hiện tại ả đang ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi đã quên tình cảm năm xưa, vẫn khăng khăng làm theo ý mình?”
Thái tử không kề đao lên cổ Đường Hoan, dù gì thì gã cũng là trữ quân, cần mặt mũi. Nếu gã thật sự đặt đao lên cổ Trưởng Công chúa để ép nghịch thần đầu hàng, chắc chắn sẽ bị chết đuối trong nước miếng của thiên hạ, người đời chỉ quan tâm đến việc Thái tử không có bản lĩnh, cần lợi dụng nữ nhân để đẩy lui quân địch mà thôi.
Đứng bên cạnh thành lâu, Đường Hoan lẳng lặng nhìn Hiên Viên Võ.
Gió lớn thổi bung vầng tóc mai đen nhánh của cô, vừa tùy ý lại có chút ngạo nghễ, tựa như cô sắp bay đi theo cơn gió vậy.
Hai lòng bàn tay của hiên Viên Võ đổ đầy mồ hôi.
Bình An vừa xuất hiện, Hiên Viên Võ đã ngừng tấn công, Thái tử nở một nụ cười vô cùng đắc ý.
Quả nhiên là mạch máu của Hiên Viên Võ!
Gã càng thêm dương dương tự đắc: “Hiên Viên Võ, mau bảo người của ngươi buông binh khí xuống, vào thành đầu hàng, bổn cung có thể bỏ qua mọi chuyện, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!”
“Đừng nói dối, đến lúc chàng ấy buông vũ khí, vào thành đầu hàng, ngươi lại không tha cho chàng ấy thì có khác nào tự vả mặt mình đâu.” - Đường Hoan tận dụng mọi thời cơ để hoàn thành sự nghiệp tìm đường chết của mình, cô còn nói với vẻ mặt vô cùng chân thành, lời lẽ thấm thía.
“Ngươi câm miệng đi!” - Thái tử thật sự muốn bóp chết cô nàng thích lảm nhảm này.
“Ô, chẳng lẽ ngươi không muốn ta giúp ngươi khuyên Hiên Viên Võ à? Ngươi khuyên chàng ấy có hiệu quả mấy đâu, đánh rắn phải đánh giập đầu, nếu để ta lên tiếng, có khi chàng ấy sẽ lập tức đầu hàng ấy chứ!”
Vừa nói, Đường Hoan vừa lấy ra từ trong tay áo một cái loa tự chế đơn giản.
“Hiên Viên Võ.”
Đường Hoan hô lên với người dưới thành.
Thái tử không ngăn cản, có lẽ gã cảm thấy lời cô khá hợp tình hợp lý. Gã cũng chẳng hề lo cô sẽ nói lung tung, dù sao thì hiện tại gã đang nắm cô trong lòng bàn tay, nếu cô dám làm loạn thì đừng trách gã trở mặt vô tình.
Hiên Viên Võ đã chẳng thể nhớ nổi bao lâu rồi mình chưa được nghe thấy giọng của cô. Anh thường xuyên gặp cô trong những giấc mộng. Khi vừa trọng sinh, ngày nào anh cũng mơ thấy cảnh Hiên Viên gia bị diệt môn, máu chảy thành sông. Nhưng, đến bây giờ, những cảnh liên quan đến Hiên Viên gia càng lúc càng ít xuất hiện trong giấc mộng của anh, ngược lại, anh thường hay mơ tới ngày tháng khi chưa trọng sinh, được nói cười bên cạnh tiểu Quận chúa hơn.
Con người thật kỳ quái, khi có chấp niệm thì luôn cảm thấy chỉ cần hoàn thành chấp niệm là cuộc đời sẽ chẳng còn cầu gì nữa. Chỉ là, khi chấp niệm ấy thật sự được hoàn thành, trong lòng lại trở nên trống vắng, cứ như mất đi một thứ vô cùng quan trọng, sau đó, những chấp niệm khác lại nối tiếp nhau xuất hiện, tựa lạc vào một vòng tròn luẩn quẩn vậy.
Đường Hoan hít sâu thở dài vài hơi, dồn khí đan điền, cô phất phất tay với Thái tử, ý bảo gã tránh xa mình ra, đừng làm vướng chân vướng tay.
“Hiên Viên Võ, chàng không phải đàn ông!”
Đường Hoan quát lớn.
Không tự chủ được, khóe miệng Thái tử giật giật. Quá thô tục!
Đường Hoan vừa hô, vừa bò lên tường thành. Cơ thể cô vô cùng gầy yếu, cứ như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi cô rơi xuống dưới vậy.