Đường Hoan vọt tới cửa phòng thí nghiệm lâm thời, dùng chính cơ thể mình, không ngừng tông cửa một cách thô bạo. Cánh cửa bị va đập phát ra những tiếng cọt cà cọt kẹt.
Đường Hoan bắt đầu kêu khò khè, có thể thấy lúc này cô đã hoàn toàn bùng nổ.
Cửa gỗ tuy dày và nặng nhưng cũng đâu chịu nổi sự “tấn công” của nữ xác sống bạo lực. Vì thế, cửa gỗ lung lay hai lần rồi hoàn toàn bị cô đá văng.
m thanh chấn động, vang vọng toàn bộ biệt thự.
Thẩm Lương Chi sợ tới mức không tự chủ được, bất giác nuốt khan.
Mẹ nó, quá thô bạo!
Hoắc Thuỷ nằm hôn mê trên giường thí nghiệm, xem ra không có gì bất thường.
Lăng Trầm đứng cạnh một đống dụng cụ thí nghiệm, anh cầm một ống nghiệm đựng dung dịch, khẽ lắc lắc.
Khi cửa bị đá văng ra, anh dùng đôi mắt âm u, lạnh lẽo nhìn về phía cửa, ánh mắt còn lờ mờ mang theo sát ý. Mặc dù thấy người tiến vào là Đường Hoan, ánh mắt ấy cũng không thay đổi chút nào.
“Cút ra ngoài.” - Giọng Lăng Trầm lạnh tới mức như thể sắp kết băng đến nơi.
Đường Hoan cực kỳ không thích việc phải chịu tủi thân. Cô rất ghét người khác quát mình. Ai cũng là một cô công trúa nhỏ, không phải sao?
Đường Hoan không ngừng thở dốc. Đứng bên cạnh, Thẩm Lương Chi cảm nhận một cách rõ ràng những âm thanh phát ra từ cổ họng cô chẳng khác nào tiếng thở gấp của dã thú khi bị chọc giận.
Hỏng rồi! Hỏng rồi!
Trực giác nói cho y biết, mọi thứ chắc chắn sẽ trở nên bung bét.
Trước nay, khi Lăng Trầm làm thí nghiệm, bất kể là ai cũng không được quấy rầy anh. Nếu bị làm phiền, anh thật sự sẽ biến thành kẻ lục thân không nhận!
Nữ xác sống bạo lực dẫm mạnh lên pano cửa[1], pano cửa rắn chắc cứ thế bị dẫm thành hai nửa. Hiển nhiên, cô đang khiêu khích Lăng Trầm!
Sau khi khiêu thích xong, Đường Hoan xoay người, cứ thế rời đi.
“Lăng Thần Hoan!” - Thẩm Lương Chi hô lên, vươn tay, toan túm lấy góc áo Đường Hoan, nhưng, tốc độ của cô quá nhanh, y còn chưa sờ tới góc áo cô thì đã chẳng thấy cô đâu rồi.
Đờ mờ nó chứ!
Nhiệm vụ cái gì, ông đây không làm nữa!
Là boss phản diện thì ghê gớm lắm à? Là boss phản diện thì có thể tùy ý đuổi người khác cút đi à?
Ông đây tốt với anh như vậy, kết quả, khí vận chi nữ vừa xuất hiện, tâm tư, suy nghĩ của anh đều dành cho ả hết!
Đường Hoan cảm thấy khó chịu. Vì cớ gì mà số cô lại kém đến thế? Vì cớ gì mà việc cô làm, cho dù là phải đánh cược tính mạng, ở trong mắt người khác cũng biến thành chuyện tầm thường, không so được với khí vận chi nữ?
Cô cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Tuy rằng diện mạo thật của cô không mấy xinh đẹp nhưng cũng chẳng xấu xí, ấy vậy mà khi làm nhiệm vụ, cô lại biến thành một nữ xác sống xấu thậm, xấu tệ, đã vậy còn bẩn bẩn thỉu thỉu nữa chứ. Vận khí của cô kém đến mức đấy rồi nhưng cô vẫn phải bảo vệ Lăng Trầm, không để anh bị hố, cô có dễ dàng gì đâu!
[ Hoan Hoan thân ái, kích động là ma quỷ, bất kể là rơi vào trường hợp nào, chúng ta cũng phải bình tĩnh nha!]
Ký chủ rác rưởi lại bắt đầu động kinh ngắt quãng, làm sao bây giờ? Online chờ! Gấp lắm!
[ Cô nghĩ mà xem, chúng ta đã đi đến mức này rồi, chẳng lẽ cô thật sự muốn bỏ dở giữa chừng ư? Bỏ dở giữa chừng không phải là một thói quen tốt đâu!] - Hệ thống rác rưởi cược toàn bộ tính mạng để bán manh. Vì giúp ký chủ rác rưởi có thể tiếp tục kiên trì, nó cảm thấy mình cũng chẳng dễ dàng gì.
“Ai nói với cậu là tôi muốn bỏ dở giữa chừng?”
Xác sống Hoan chạy nhanh ra khỏi căn cứ, sau đó giảm dần tốc độ. Cô bắt đầu chậm rãi nhìn xung quanh, tìm đồng loại của mình.