“Cậu nói xem, tôi có nên triệu tập xác sống tới cắn chết anh ta luôn bây giờ không?” - Ngồi xổm trên cây, nhìn Lăng Trầm đang nhíu mày, phân biệt phương hướng bên dưới, Đường Hoan thầm trao đổi với hệ thống.
[ Cô bảo ta có nên gọi ra một tràng sét, trực tiếp đánh chết cô không?] - Hệ thống rác rưởi nói với giọng thâm trầm.
Đầu óc ký chủ rác rưởi đúng là có vấn đề, lần nào cũng nghĩ tới những việc phi thực tế. Cô định giết khí vận chi nữ đã đành, đằng này còn muốn giết luôn cả boss phản diện nữa chứ!
Cô càng ngày càng “bay bổng” ha?
[ Chắc chắn là Lăng Trầm đang đi tìm cô, đừng gây chuyện nữa, nhanh cùng anh ấy về nhà đi!] - Chẳng khác nào một bà má già, hệ thống tận tình an ủi.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải làm vậy?” - Xác sống Hoan cực kỳ ngạo kiều.
Tuy bây giờ ông đây vô cùng xấu xí nhưng cũng vẫn là một cô tiểu công trúa đấy nhé! Không có chuyện dễ dàng tha thứ như vậy được.
[ Cô cứ gắng sức gây chuyện tiếp đi!] - Hệ thống tức đến mức rớt mạng.
Chỉ là một cái bia đỡ đạn, boss đã vất vả tìm tới tận cửa rồi mà còn sĩ diện.
Đường Hoan hừ lạnh một tiếng, cô chẳng muốn phí lời với cái thứ rác rưởi kia nữa. Để xem Lăng Trầm có thể kiên trì tìm cô đến bao giờ!
Cô quyết định yên lặng đi theo Lăng trầm, quan sát dáng vẻ như ruồi nhặng không đầu, cố chấp tìm cô của anh.
Kết quả, khi Đường Hoan vừa đưa ra quyết định thì Lăng Trầm lại đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cá chết đang tập trung, toàn tâm toàn ý trông xuống của Đường Hoan.
Đôi mắt trong trẻo đối diện với đôi mắt xám trắng vô thần.
Một người, một xác sống, kẻ trên cây, kẻ đứng dưới cứ vậy nhìn nhau chằm chằm. Không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ khó xử.
Đường Hoan: “......”
Mẹ kiếp!
Anh nhàn quá không có việc gì làm hay sao mà đột nhiên nhòm lên cây thế?
Đường Hoan tức đến mức suýt nữa thì rơi thẳng xuống dưới.
Lăng Trầm lại khẽ mỉm cười, như thể mọi chuyện đều ở trong tầm kiểm soát của anh, như thể anh đã sớm biết cô đang ở trên cây vậy.
“Hoan Hoan, xuống đây, đến bên ca ca nào!” - Vẫy vẫy tay với Đường Hoan, Lăng Trầm nói với giọng vô cùng dịu dàng.
Đường Hoan vờ như không nhìn thấy anh, cô ngồi trên cành cây, chậm rãi đung đưa hai chân.
“Hoan Hoan, lộ nội y rồi.” - Không nhanh không chậm, Lăng Trầm lên tiếng. Anh bình thản như thể đang nói thời tiết hôm nay đẹp thật vậy. Giọng điệu của anh vô cùng tự nhiên.
Mặc dù là một nữ xác sống xấu xí nhưng Đường Hoan cũng có mặt mũi, động tác đung đưa chân của cơ lập tức cứng đờ, cả “xác sống” rơi vào trạng thái sững sờ.
Má nó chứ! Không ngờ anh lại là một Lăng Trầm như vậy!
Đường Hoan tức đến mức bẻ một cành cây, ném thẳng về phía Lăng Trầm.
“Hoan Hoan, xuống đây, ca ca mang em về nhà, váy em mặc bẩn hết rồi, cũng đã đến lúc phải thay váy khác.”
Lăng Trầm quả nhiên là thiên tài. Anh chỉ thuận miệng nói một câu nhưng cũng đã đâm trúng điểm yếu của người khác, Đường Hoan thích chưng diện, cô cực kỳ yêu những bộ váy công chúa.
Chì là, lần này, Lăng Trầm đã coi nhẹ quyết tâm của Đường Hoan. Cô nói tức giận là thật sự tức giận, chẳng sợ người khác thuyết phục rách trời, cô cũng vẫn sẽ ngồi trên cây, không xuống.
Lăng Trầm chỉ có thể thở dài một hơi, tiếp tục dỗ dành: “Chuyền hôm trước là ca ca sai, ca ca không nên cáu gắt với em, cũng không nên nhìn em bằng ánh mắt như vậy, sau này ca ca sẽ không như thế nữa, chúng ta về nhà được không?”
Có lẽ Thẩm Lương Chi nói cũng đúng. Tuy cô là thú cưng của anh nhưng cô cũng là một cô gái, nên được dỗ dành, không thể làm gì quá đáng với cô. Đến con thỏ bị chọc tức còn cắn người nữa là.