Khi Lăng Trầm về tới chung cư, xác sống Hoan đã “get” được “skill” mới.
Ghê gớm thật! Chẳng biết lấy đâu ra hạt dưa ngũ vị, cô nghiêm túc ngồi cắn, vỏ hạt dưa đã chất đầy thành đống.
Cô cực kỳ kiên trì. Tuy rằng rất khó để tay hoạt động theo ý muốn, công việc tinh tế như cắn hạt dưa cũng chẳng dễ làm, nhưng cô vẫn quyết tâm ngồi cắn hạt dưa.
Đường Hoan nắm một đống hạt dưa, bỏ vào miệng, sau đó, cô gian nan phun vỏ ra ngoài.
Phong cách cắn hạt dưa thật xác sống!
Nhìn thấy một đống vỏ hạt dưa, không biết vì sao, Lăng Trầm lại có cảm giác cực kỳ quen thuộc, như thể anh đã nhìn thấy cô cắn hạt dưa rất nhiều lần rồi, không còn ngạc nhiên nữa.
“Hạt dưa ở đâu ra thế?” - Lăng Trầm treo áo khoác lên móc áo ở lối vào, trông anh có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Không hề chột dạ, Đường Hoan chỉ chỉ phía dưới sô pha.
Lôi ra từ dưới sô pha, sao thế?
“Lời” nói dối vụng về của cô nhanh chóng bị Lăng Trầm đâm thủng.
“Trước khi em vào ở, chung cư của tôi không hề có đồ ăn vặt.”
Đường Hoan đần mặt: ……
Mẹ nó chứ, đồ ăn vặt mà cũng không ăn, cuộc sống của anh chẳng có ý nghĩa gì hết!
“Có phải Thẩm Lương Chi mang đến không?”
Giọng ông lớn[1] Lăng Trầm cực kỳ trầm thấp, dường như anh lại bắt đầu quỷ súc rồi.
Đường Hoan bỏ hạt dưa xuống, sau đó xoa xoa góc váy, hành động của cô “đậm chất” có tật giật mình.
“Hoan Hoan, nói cho ca ca biết, là Thẩm Lương Chi mở cửa hay là em mở cửa?” - Lăng Trầm mệt mỏi đi tới cạnh Đường Hoan, ngồi xuống, chầm chậm tựa lưng vào ghế sô pha.
Anh ôm vai Đường Hoan, để cô dựa vào ngực mình, cuối cùng thì anh cũng có thời gian thả lỏng.
Cực kỳ dứt khoát, Đường Hoan bán đứng Thẩm Lương Chi.
Tối đến, Lăng Trầm đổi khóa. Thương thay cho Thẩm Lương Chi, y cầm chìa của ổ khóa trước, sống chết gì cũng không mở nổi cửa nhà Lăng Trầm.
[1]大佬(đại lão): từ này hay được dùng ở Quảng Đông, Giang Tô, Triết Giang. Ban đầu, từ này dùng để chỉ anh cả/anh trưởng/đại ca/..., sau này, từ này còn được dùng để chỉ người có quyền, có bối phận, có tiếng nói,...
…
Trước khi ra ngoài, Lăng Trầm dặn Đường Hoan: “Hoan Hoan, cho dù là ai gõ cửa cũng không được mở, rõ chưa? ”
Đường Hoan: “......”
“Đặc biệt là Thẩm Lương Chi.”
Đường Hoan nghiêng đầu sang một bên, tỏ vẻ mình không hiểu.
“Cắn hạt dưa nhiều không tốt cho răng, em sẽ bị Thẩm Lương Chi chiều hư.” - Chẳng hề chớp mắt lấy một cái, Lăng Trầm bôi đen Thẩm Lương Chi.
Xem ra thiên tài y học trong miệng người đời cũng không quá biết cách xử sự, đặc biệt là với thú cưng của mình.
Những năm tháng trước đó, nhờ vào khả năng trời phú, Lăng Trầm nói một là không có hai, kể cả ‘ân sư’ của anh - giáo sư Mạc cũng chưa từng nghi ngờ những gì anh nói. Chỉ là, Đường Hoan lại hoàn toàn khác, cô luôn thích thắc mắc, Lăng Trầm lại chẳng giỏi giải thích nên những lý do anh đưa ra đều cực kỳ vụng về.
Lăng Trầm càng ngày càng ngốc, Đường Hoan thầm cảm khái.
Khoảng thời gian tiếp theo, hầu như hôm nào, Lăng Trầm cũng đi sớm về trễ, anh chẳng hề có ngày nghỉ. Việc nghiên cứu của anh cũng không mấy thuận lợi, mỗi lần trở về, trông anh đều cực kỳ mệt mỏi và tiều tụy.
Một mình nghiên cứu, Lăng Trầm rất mệt, nhưng, biết sao được, thiên tài luôn đi trước người khác, sở hữu khả năng trời phú đồng nghĩa với việc không ai có thể đứng cạnh họ, cùng tiến bước với họ. Vì vậy, khi Lăng Trầm làm thí nghiệm, cho dù là giáo sư Mạc thì cũng chỉ có thể đứng cạnh anh, làm trợ thủ cho anh.
Tuy nhiên, anh lại là người cực kỳ cố chấp, cho dù khi trở về có mệt đến mức nào, anh cũng vẫn kiên trì làm bữa tối cho Đường Hoan, sau đó chơi với cô một lát.
Chăm sóc thú cưng như vậy, có thể nói anh đã làm tròn bổn phận.
Khi thí nghiệm của Lăng Trầm rơi vào bình cảnh, ngọn núi gần kinh đô đột ngột xuất hiện một lượng lớn xác sống….