Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 371: Xác sống có độc (64)



“Bởi vì em gái của Lăng đại ca đã biến thành xác sống nhưng vẫn giữ được ý thức ạ! Con tưởng cha vừa nói đến cô ấy cơ!”

Nghe Hoắc Thủy nói vậy, biểu cảm trên khuôn mặt giáo sư Mạc lập tức thay đổi, ánh sáng nơi đáy mắt lão cũng bắt đầu trở nên xảo quyệt.

“Em gái Lăng Trầm?”

“Có lẽ là em gái của Lăng đại ca… tên cô ấy là Lăng Thần Hoan, chẳng lẽ không phải em gái của Lăng đại ca ạ?” - Hoắc Thủy hồn nhiên không phát hiện được nét nguy hiểm trong lời nói của giáo sư Mạc.

“Cô ta là xác sống nhưng vẫn giữ được ý thức?” - Không quá tin tưởng, giáo sư Mạc hỏi lại.

Nếu Thủy Nhi nói thật thì vì sao lâu như vậy rồi mà Lăng Trầm vẫn còn che giấu?

“Đúng vậy. Lúc đầu con cảm thấy thật kỳ lạ nhưng lâu rồi thì cũng quen.”

Giáo sư Mạc gõ nhịp xuống mặt bàn. Càng lúc lão càng thấy việc này không bình thường: “Thủy Nhi, con gặp họ từ lúc nào?”

“Trước khi tới thủ đô ạ.”

Giáo sư Mạc lập tức đứng dậy, vội vàng đi ra khỏi nhà.

“Cha, tối rồi, cha còn đi đâu vậy ạ?”

“Cha cần phải xử lý vài chuyện, con ở lại trông nhà.”

Dứt lời, giáo sư Mạc biến mất trong bóng tối.

Khi Lăng Trầm tiến vào căn cứ, đội của anh đã bị kiểm tra cực kỳ tỉ mỉ nhưng không hề phát hiện nữ xác sống kia!

Chứng tỏ anh đã lên kế hoạch che giấu!

Lăng Thần Hoan là em gái của anh nên anh mới vì việc riêng bỏ việc công như vậy!



Không biết vì sao, Đường Hoan cứ thấp thỏm bất an mãi. Cô lờ mờ cảm thấy dường như có đứa thiểu năng trí tuệ nào đó đang ngấm ngầm hại cô.

“Rác rưởi, nhắc nhở tôi chút đi, cho tôi biết khí vận chi nữ đang định ‘chơi’ kiểu gì!”

Thời gian này, Đường Hoan luôn nghi thần nghi quỷ[1], cô thật sự không kiềm chế được nên mới tám chuyện với hệ thống.

Hệ thống rác rưởi tỏ ra cực kì khinh bỉ: [ Nếu việc gì ta cũng có thể nhắc nhở cô thì sao ta không tự “lên”(*) luôn cho rồi?]

Đường Hoan: “……”

(*) ý hệ thống là nếu cái gì nó cũng có thể làm, có thể nói thì nó đã tự “xông pha” làm nhiệm vụ rồi, cần nhiệm vụ giả để làm gì.

“Không biết vì sao mấy ngày nay tôi cực kỳ nóng ruột nóng gan, luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó chẳng lành. Cậu có biết lý do không?” - Xác sống Hoan dắt mũi hệ thống từng bước, từng bước một.

Hệ thống không hề bị cô lừa: [ Là vì cô vô dụng, đã vậy còn sợ chết chứ sao! Lần nào làm nhiệm vụ, cô cũng nói với ta là tim cô đập nhanh, sốt ruột này nọ[2]. Hôm nào tới bệnh viện kiểm tra tim đi!]

Đường Hoan: “……”

Mẹ nó chứ!

Quả thật là không thể nói tiếp tục nói chuyện được nữa!

[2]tâm hoảng(心慌): trạng thái sốt ruột, hoảng hốt, tim đập nhanh, loạn nhịp.

…..

Cuối cùng thì Lăng Trầm cũng có vài ngày nghỉ ngơi trong khi chờ quân đội chuẩn bị.

Ban đầu, nữ xác sống xấu xí thích ăn kẹo mút nhất, nhưng sau khi được nếm mỹ vị của tinh hạch, cô đã dứt khoát từ bỏ kẹo mút. Đáng tiếc, lượng tinh hạch lưu thông trong căn cứ thủ đô là hữu hạn nên xác sống Hoan chỉ có thể thèm chảy nước miếng. Rồi sau khi mở ra cánh cửa “cắn hạt dưa”, xác sống Hoan lại một lần nữa dứt khoát từ bỏ thứ mình thích - tinh hạch, chuyển sang “ôm ấp” hạt dưa. Vì vậy, hơn nửa số thời gian nghỉ ngơi, Lăng Trầm đều dùng để tách vỏ hạt dưa cho Đường Hoan.

Anh là người cực kỳ kiên nhẫn. Lần nào, anh cũng tách cả đống hạt dưa, xếp nhân thành một tháp nhỏ rồi lẳng lặng nhìn Đường Hoan ăn. Có lẽ đây chính là kỹ năng “biến thái” của một thiên tài, cho dù là tách hạt dưa, Lăng Trầm cũng cực kỳ tập trung, hơn hẳn người thường.

Trong mạt thế, một người, một xác sống ở bên nhau ấy vậy mà lại mang đến cảm giác “năm tháng yên bình”. Đôi khi, Lăng Trầm đọc sách, Đường Hoan sẽ ngồi im lặng cạnh anh, xem ti vi. Hai người không hề quấy rầy nhau nhưng vẫn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Đáng tiếc, ngày tháng an nhàn này không kéo dài quá lâu.

Người của quân đội tới thông báo đã chuẩn bị sẵn sàng để ra khỏi thủ đô….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.