Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 373: Xác sống có độc (66)



Bên ngoài căn cứ thủ đô.

Các quân nhân mặc đồ bảo hộ chống hóa chất bắt đầu tìm kiếm trên diện rộng. Trong bán kính hơn trăm ki-lô-mét, họ không bỏ qua bất cứ một ngóc ngách nào. Cuối cùng, ở vùng núi ngoại ô, họ tìm thấy rất nhiều xác sống và cả… thiếu niên có đôi đồng tử đỏ như máu, trông cực kỳ yêu dị.

Đứng trên cành cây mà cứ như đứng trên đất bằng, cậu thiếu niên lẳng lặng nhìn xuống người phía dưới, ánh mắt ấy tựa như ánh mắt lúc nhìn những con kiến nhỏ bé vậy.

Khi Lăng Trầm thong thả đi ra từ đoàn người, đôi đồng tử màu máu đỏ của Mộ Bạch lập tức nổi lên những tia sáng ướt át, trông càng thêm yêu dị hơn.

“Trên người anh có mùi của cô ấy!” - Mộ Bạch khẳng định.

Lăng Trầm nhíu mày, nếu anh nhớ không nhầm thì anh đã từng gặp chàng trai này rồi.

Ngày trước, Hoan Hoan khiến anh chú ý là vì cả anh và Thẩm Lương Chi đều phát hiện cô cực kỳ có “tính người” khi ở chung với thiếu niên này, chẳng qua lúc ấy thiếu niên này vẫn còn là con người.

Ánh mắt Mộ Bạch nhìn Lăng Trầm càng lúc càng xấu đi, bản tính hung ác, bạo lực của xác sống ẩn trong xương cốt cậu bắt đầu dao động khiến cậu cực kỳ muốn đấu một trận với người đàn ông trước mặt.

Trên người anh có mùi của cô!

Cô đã từng nói cô cần bảo vệ một người quan trọng hơn cho nên cô cứ vậy vứt bỏ cậu!

Sắc mặt Mộ Bạch dần trở nên hung ác, âm trầm.

Nếu không có người đàn ông này, cô sẽ không vứt bỏ cậu dứt khoát đến thế, cậu cũng không phải trải qua nhiều chuyện như thế!

“Cô ấy đâu rồi?” - Mộ Bạch hỏi.

Chẳng ai biết hiện tại, cậu ghét bỏ bản thân mình đến mức nào!

Sinh hoạt chung với một đám xác sống, làm bạn với những cái xác không hồn, cậu sắp phát điên rồi!

Cậu đã từng tìm trong đàn xác sống xem có cái xác sống nào còn giữ được ý thức như Lăng Thầm Hoan không, nhưng, hiện thực nói cho cậu biết: chẳng hề có!

Thế gian này chỉ có cô và cậu mang thân xác sống nhưng vẫn còn linh hồn, chỉ có cô và cậu là đồng loại của nhau!

Lăng Trầm nhìn liếc qua Mộ Bạch, anh vẫn chẳng thèm để cậu vào mắt: “Cậu không có tư cách để biết cô ấy đang ở đâu.”

Cô là thú cưng của một mình anh, là thú cưng mà anh nuôi! Cha anh đã từng nói thứ gì của mình thì cũng chỉ được thuộc về một mình mình, nếu không, thứ đó sẽ chẳng còn hoàn mỹ nữa.

Lăng Trầm cực kỳ cố chấp với hai chữ “duy nhất”.

Mộ Bạch vô cùng chán ghét sự lạnh nhạt, miệt thị trong mắt anh. Ỷ vào việc mình chưa từng gặp đối thủ ngang sức, cậu chẳng kiềm chế, cứ thế ra tay với anh.

Lăng Trầm vẫn đứng im tại chỗ, không hề hoảng loạn. Đôi mắt trầm lặng, thâm thuý nhìn chằm chằm về phía ngọn cây, anh không né tránh, chỉ bình tĩnh quan sát Mộ Bạch nhảy xuống.

Quân nhân đi cùng cực kỳ căng thẳng, dù sao thì anh cũng là học trò đắc ý nhất của giáo sư Mạc, chẳng may anh xảy ra chuyện gì, ai biết có ảnh hưởng đến việc nghiên cứu virus xác sống hay không.

Sự thật thì Mộ Bạch đã quá tự phụ, bất cẩn. Từ khi trở thành vua xác sống, cậu chưa từng gặp đối thủ ngang tài, ngang sức, cậu từng đụng độ với dị năng giả hệ tinh thần nhưng lại dễ dàng phá nát họ ra từng mảnh, vậy nên cậu cho rằng không ai địch nổi mình. Chỉ có điều lần này thậm chí cậu còn không chạm nổi tới góc áo của Lăng Trầm! Cậu chỉ kịp nhận thấy một làn sóng tinh thần dao động cực mãnh liệt, theo sau đó là cảm giác đau đớn tột độ ập tới.

Dị năng hệ tinh thần của Lăng Trầm vô cùng mạnh, mạnh đến mức cậu chẳng thể chống cự nổi!

Mộ Bạch không lăn tăn nhiều, sau khi ý thức được mình không đánh lại Lăng Trầm, cậu lập tức bỏ chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.