Ở vùng núi, người ta đặt tên con thì thường chỉ đặt nhũ danh[1] cho dễ nuôi, chờ đứa bé đến tuổi đi học mới nhờ phu tử lấy cho một cái tên làm rạng danh nhà cửa.
Khi Sở Thanh Thủy rời khỏi thôn làng nghèo khổ kia, Phó Liệt còn chưa tới tuổi đi học nên chưa chính thức có tên. Bởi vậy, ba năm này, tuy bà ta đã từng nghe đến Phó Liệt nhưng lại không nghĩ rằng Phó Liệt chính là đứa con mà mình luôn hằng mong nhớ.
[1]nhũ danh: tên đặt lúc mới sinh
Chỉ có trời mới biết, hôm nay, lúc gặp hắn trong cung, bà ta đã kinh ngạc đến nhường nào.
Tuy rằng hắn đã trưởng thành, cũng thay đổi rất nhiều so với khi còn nhỏ nhưng bà ta vẫn có thể nhận ra con trai mình ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Đó chính là bản năng của người mẹ.
Lương phi nhìn Phó Liệt, dùng ánh mắt vẽ lại dung nhan của hắn, đôi con ngươi của bà ta ngập tràn nước. Bà ta càng nhìn thì càng cảm thấy chóp mũi cay cay, càng xem càng cảm thấy não ruột và hổ thẹn.
Nhưng Phó Liệt ——
Vẻ mặt lạnh nhạt, không mảy may rung động.
"Không biết đêm hôm rồi, Lương phi nương nương tới thăm là vì chuyện gì?" – Tiếng nói của Phó Liệt vô cùng lạnh lùng, lạnh đến tận đáy lòng Lương phi.
Trong lòng đau xót, bà ta bắt đầu rơi lệ: "Ta là nương[2] của con, con không nhớ sao?"
[2]nương: mẹ
"Lương phi nương nương nói đùa, vi thần xuất thân bần hàn, trèo cao không nổi." – Phó Liệt vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt.
Tuy nhiên, đôi môi mím chặt đã để lộ ra đáy lòng hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
"Nương biết, con đang oán giận nương đúng không?" – Lương phi nức nở nói - "Ta biết là con đang trách ta vì năm đó đã bỏ rơi con, con cảm thấy ta ham vinh hoa phú quý nên mới rời bỏ hai cha con con, có phải vậy không?"
Phó Liệt cười lạnh một tiếng, hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải à?"
"Đương nhiên không phải!" – Lương phi nói như chém đinh chặt sắt.
Đang nghe lén, Đường Hoan:....
Lỗ tai cô đã dựng thẳng đứng lên rồi. Cô có cảm giác mình sắp nghe thấy một nỗi khổ khó lường, phải làm sao bây giờ[3]?
[3] 怎么破 (tạm dịch: làm sao rách): đây là cách nói "làm thế nào bây giờ/ giải quyết thế nào bây giờ/ làm gì bây giờ/....", đây là ngôn ngữ mạng của Qung Quốc, là một câu bán manh của giới trẻ bên ấy.
Lương phi vô cùng khổ sở.
Vinh hoa phú quý chẳng qua cũng chỉ là gió thoảng mây bay.
Bà ta đường đường là đích nữ[4] của Sở gia, sao có thể bị vinh hoa làm cho mờ mắt cơ chứ?
Năm đó, con cháu Sở gia đều là người trung liệt, vậy mà cuối cùng lại rơi vào cảnh bị bêu danh, diệt tộc, thân là đích nữ của Sở gia, nếu không thể lật lại bản án cho tộc nhân, sao bà ta còn mặt mũi mà sống tạm bợ trên thế gian này?
[4]đích nữ: con gái vợ cả, tương tự đích tử: con trai vợ cả, khác với thứ nữ/tử: con gái/trai vợ lẽ.
Cho nên khi tân đế đăng cơ, tới đón bà ta vào cung, bà ta mới có thể đồng ý một cách dứt khoát, kiên quyết như vậy.
Bà ta muốn thu thập chứng cứ!
Phải vì trên dưới Sở gia lật lại bản án!
Bà ta có thể chọn trốn tránh rồi sống ở thôn nhỏ trong núi cả đời, nhưng nếu vậy thì vong hồn của ba ngàn tộc nhân trung nghĩa Sở gia sao có thể bình an?
"Con là thịt rơi xuống từ trên người nương, rời xa con, chẳng khác nào xẻo tim của nương!" – Nói xong câu cuối cùng, Lương phi đã khóc không thành tiếng – "Nương luyến tiếc[5] vì đã bỏ rơi con, nhưng, nương đeo trên lưng vinh nhục của toàn tộc, nương há có thể để toàn bộ Sở gia làm oan hồn uổng mạng, chết không nhắm mắt?"
[5]luyến tiếc: cảm thấy buồn, xót xa khi nghĩ lại, nhớ lại cái mà mình đã mất.
"Liệt Nhi, con sẽ tha thứ cho nương, phải không?" – Vẻ mặt Lương phi thê lương, giọng nói còn mang theo sự dè dặt khó có thể diễn tả thành lời.
Hai tay rũ xuống của Phó Liệt đã bị hắn siết chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Hết lần này đến lần khác, hắn đã tự nhắc nhở bản thân rằng không được tha thứ cho người đàn bà đã vứt bỏ mình nhưng khi bà ta đứng trước mặt hắn...
Phó Liệt phát hiện, muốn hận bà ta quả thật là việc khó khăn vô cùng.
Người bên ngoài phòng nói gì, Đường Hoan đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Cô đồng cảm với Phó Liệt cứ như thể bản thân chính là hắn vậy. Cô và hắn cùng là người bị vứt bỏ, cùng có một vết thương khó lành, luôn chảy máu đầm đìa trong lòng...
Tất cả những người bị vứt bỏ đều có thói quen dùng lời lẽ tàn nhẫn để che dấu nội tâm yếu ớt của mình như "Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ!", "không có cha mẹ thì sao? Không có họ, tôi cũng có thể sống rất tốt!"
Còn không ít lần tưởng tượng, nếu môt ngày nào đó kẻ vứt bỏ mình xuất hiện trước mắt, phải dùng dáng vẻ lạnh lùng ác liệt nào để đối mặt với họ.
Nhưng trên thực tế, chỉ có đứa trẻ bị vứt bỏ mới biết, lạnh lùng ác liệt chỉ là vỏ bọc bên ngoài, còn đáy lòng sẽ luôn hèn mọn mà nghĩ —— có thể ở một lúc nào đó, người đã vứt bỏ mình sẽ bất chợt xuất hiện rồi bố thí cho mình một chút ấm áp hay không?