Ban đầu, viện nghiên cứu hoang phế này còn có chút lương khô, nhưng sau vài ngày Đường Hoan, Lăng Trần và Mộ Bạch tới thì lương khô cũng chẳng còn lại là bao.
Mộ Bạch là vua xác sống, cậu hoàn toàn không cần ăn uống.
Đường Hoan là xác sống, cô ăn là vì cô thèm ăn mà thôi.
Nhưng, Lăng Trầm lại khác, anh không ăn không được! Hơn nữa, không chỉ là ăn uống bình thường, mà phải là ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, nếu không, chẳng bao lâu, tình trạng sức khoẻ của người cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm như anh sẽ xuống dốc ngay.
Đường Hoan định ra ngoài thu thập vật tư, kiếm chút đồ ăn, nhưng khi nhìn vào cửa phòng thí nghiệm, cô lại cảm thấy không yên tâm.
Mộ Bạch còn ở đây, không thể đi được.
“Tôi đi với chị, tiện thu thập thêm chút tinh hạch.”
Khi Đường Hoan đang rối rắm, không biết nên làm thế nào thì Mộ Bạch lên tiếng. Cậu mỉm cười như thể chẳng hề có bất kỳ khúc mắc gì với cô, như thể giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì khó chịu.
Nhưng, chẳng biết vì sao, Đường Hoan lại cứ cảm thấy bất an.
“Tôi không đi với chị, chị lo cho Lăng Trầm, tôi đi với chị, chị vẫn cứ nghi ngờ tôi? Lăng Thần Hoan, dù sao thì tôi và chị cũng từng sống chung một thời gian, chẳng lẽ chị không tin tưởng tôi chút nào sao? - Nghe giọng điệu thì có vẻ Mộ Bạch đang giận dỗi.
Đường Hoan: “……”
Cô thật sự muốn gật đầu, nhưng lại nghĩ hiện tại Mộ Bạch có khuynh hướng quỷ súc, cô không “đâm đầu vào chỗ chết” thì vẫn tốt hơn.
…
Xác sống Hoan thu thập vật tư vừa nhanh vừa cực kỳ ngầu. Sau khi “đóng gói” một đống đồ ăn trong siêu thị xong, cô nhảy tới cửa tiệm thời trang gần đó, chọn váy công chúa cho mình. Dù có thế đi nữa thì cũng đều phải chú ý chất lượng cuộc sống! Tuy rằng cô xấu nhưng cô cũng muốn làm một cái xác sống “sang chảnh”!
Đối với hành vi cố chấp của Đường Hoan, Thống rác rưởi kết luận: người xấu xí thì hay tắc quái!
Đóng gói toàn bộ những bộ váy công chúa có thể mặc xong, Đường Hoan vừa đi ra khỏi tiệm quần áo thì lập tức bị Mộ Bạch bịt kín miệng. Cậu ta ôm ngang cô lên, nhảy tới nóc khu kiến trúc cao tầng gần đó.
Sau một loạt các động tác của Mộ Bạch, Đường Hoan nhạy bén phát hiện bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, hơn nữa, sự tĩnh lặng này cực kỳ quen thuộc!
Xa xa truyền tới tiếng nước dãi nhỏ xuống mặt đất tí tách. Gió thổi lướt qua, nếu thính mũi sẽ phát hiện bên trong cơn gió ấy có lẫn thêm mùi tanh hôi.
Đường Hoan không hề lạ gì bầu không khí yên tĩnh chết tiệt này, cô lập tức sởn tóc gáy.
Li…. Licker!
Lần trước, gặp phải cảnh tượng này chính là lúc Licker xuất hiện!
Không ngoài dự đoán, khi tóc gáy Đường Hoan dựng đứng lên, trong tầm nhìn của cô, quái vật không da chậm rãi xuất hiện, hơn nữa, không phải một con, mà là ba, bốn con!
Đám quái vật không da đó có đầu lưỡi dài tầm hai, ba mét. Nước dãi tanh hôi chảy xuống từ miệng chúng ăn mòn con đường chúng đi. Không chỉ có ngoại hình ghê tởm, đám quái vật không da đó còn khiến người ta kinh sợ không thôi.
Trong lòng Đường Hoan như xuất hiện ngàn vạn thần thú gào thét chạy qua.
Số bia đỡ đạn xui xẻo vậy ư?
Ra ngoài thu thập vật tư thôi mà cũng va phải Licker?
Quả thật là đẩy người… phì phì, đẩy xác sống vào mức đường cùng mà!
Chỉ là, Đường Hoan đâu biết, việc thật sự đẩy cô vào chỗ chết còn chưa diễn ra...