"Tôi không cần cô quan tâm!" - Tiêu Liệt hung dữ nói.
Đường Hoan hít vào một hơi thật dài, không so đo với người bệnh, cũng không chấp nhặt với người tàn phế!
OK?
OK!
Sau khi tự thuyết phục mình, Đường Hoan tăng thêm lực tay, gần như là kéo phăng cúc áo sơ mi của anh ra: "Anh cho rằng tôi muốn quan tâm anh? Nếu không phải vì sợ phải mang danh hiệu quả phụ, tôi cũng lười để ý tới anh!"
Người phụ nữ này thật ngang ngược!
Cô vậy mà lại giật mạnh nút áo trước ngực anh ra!
Tiêu Liệt tức đến mức mặt càng thêm đỏ.
"Giờ chân anh bị hỏng, tính tình lại không tối, anh xem, người hầu có ai dám vào chăm sóc anh! Mẹ nó, anh tác quái ít thôi, lát nữa mà bị cảm, lại liên lụy tới tôi phải chăm anh!"
Được rồi, đại công cáo thành[1], đã lột được áo sơ mi của Tiêu Liệt xuống.
[1] đại công cáo thành: thành công trong một việc gì đó.
Cả người Tiêu Liệt đều đang run rẩy, vì tức giận!
Theo bản năng, anh dơ tay che kín ngực mình. Anh cực kỳ chén ghét việc bị người khác lột sạch, cũng chán ghét cảm giác bất lực này.
"Thôi đi! Còn che! Che cái gì mà che! Tôi còn chưa ghét bỏ dáng người chẳng chút quyến rũ của anh, anh còn sợ tôi sàm sỡ anh?" Dáng người à, là rất chuẩn, nhưng ngoài miệng, Đường Hoan vẫn không chịu buông tha!
Tiêu Liệt: "......"
Đường Hoan ném quần áo ướt sang một bên, sau đó đi tới bồn tắm, xả nước lạnh đi, thay nước ấm vào.
"Anh tắm lại lần nữa để đuổi khí lạnh đi, đỡ phải lo bị cảm." - Vừa nói, Đường Hoan vừa nâng Tiêu Liệt từ xe lăn dậy.
Không biết trong lòng Tiêu Liệt nghĩ gì mà lại đặt hết sức nặng cơ thể lên người phụ nữ chết tiệt này!
Cô giỏi lắm mà! Hiện tại không thể trị cô nhưng anh vẫn có thể gây khó dễ cho cô từ những việc nhỏ nhất!
Tiêu Liệt cũng không để ý xem suy nghĩ này của anh ấu trĩ đến mức nào.
Đường Hoan chửi thề một tiếng, nửa ôm nửa đỡ anh tới bồn tắm.
Ngực đột ngột truyền tới một cơn co thắt, cô theo bản năng che ngực, sau đó cố nhịn xuống.
Tiêu Liệt vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy dáng người nhỏ xinh của Đường Hoan. Vầng trán trắng nõn của cô thấm đẫm mồ hôi, có vẻ như vì đỡ anh, cô đã phải dùng hết sức mình, cắn răng kiên trì, cho nên hai má phình ra, cực kỳ giống một loài động vật nhỏ nào đó.
Đỡ Tiêu Liệt ngồi vào bệ bồn tắm, nhìn qua quần lót màu đỏ mà anh đã tự mặc vào, còn cả quần tây mắc ở lưng chừng chân, Đường Hoan do dự...
Việc này, mẹ nó, quá xấu hổ!
Cô có thể cởi áo sơ mi thay anh nhưng phía dưới...
Đường Hoan là người có tâm lý vô cùng "bằng phẳng", bất kể là làm việc gì cô cũng đều thấy không sao cả, nhưng cô rất lo đến lúc đó Tiêu Liệt sẽ tức giận rồi thật sự kéo cô cùng chết!
Thật hiển nhiên, Tiêu Liệt cũng giống Đường Hoan, ý thức được chỗ xấu hổ.
Anh âm u nhìn Đường Hoan, người phụ nữ chết tiệt này nếu thật sự dám làm ra cái việc gợi đòn như lúc nãy, anh sẽ bất chấp tất cả mà bóp chết cô!
"Nếu không thì... Tôi nhắm mắt lại?" - Đường Hoan kiến nghị.
Tiêu Liệt nắm chặt hai tay thành quyền, cắn răng không chịu nói chuyện.
"Anh không nói lời nào, tôi coi như anh đồng ý!"
Người nhân từ thấy lòng nhân từ, kẻ dâm đãng thấy sự dâm đãng[2], cô không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào nên cô không thẹn với lương tâm.
[2]仁者见仁,淫者见淫(tạm dịch:người nhân từ thấy lòng nhân từ, kẻ dâm đáng thấy sự dâm đãng): ý nói lòng mình thế nào thì thấy sự vật/ sự việc thế ấy, lòng tốt thì thấy việc tốt, đầu óc đen tối thì nhìn việc gì cũng đen tối theo.
"Tôi nói cho anh biết, anh yên tâm, con người tôi rất có liêm sỉ, bảo đảm sẽ không nhìn lén!" - Đường Hoan nghiêm trang đảm bảo.
Từ niên thiếu, sau khi bắt đầu công khai tình yêu với Lâm Dĩ Nhu, anh chưa từng tiếp xúc với những cô gái khác. Trong thế giới của anh chỉ có một người khác phái là Lâm Dĩ Nhu, nào từng cùng người phụ nữ khác... như vậy...
Tiêu Liệt chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình rơi vào tình cảnh bị động và lúng túng này.