Đối với chuyện này, Đường Hoan không cảm xúc. Cô không tỏ ra cực kỳ vui vẻ cũng chẳng để lộ ra sự mừng rỡ, tất cả đều bình thường, cứ như chuyện chẳng liên quan đến mình vậy.
Nghĩ tới cảnh cô ngồi cắn hạt dưa cả buổi chiều khi anh đang làm phẫu thuật, Tiêu Liệt hận không thể xách cổ áo cô lên hỏi xem cô có tim không.
Sau khi phẫu thuật xong, Tiêu Liệt về nước, cùng đồng hành còn có Lâm Dĩ Nhu.
Anh vốn không muốn để Lâm Dĩ Nhu đi cùng nhưng nhìn tới thái độ "chẳng sao cả" của Đường Hoan, anh lại cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này, vì vậy quyết định mang theo Lâm Dĩ Nhu lắc lư trước mặt cô. Anh không hề biết hành động của mình ấu trĩ đến mức nào.
[Ai nha, sắp toi đời rồi, còn tiếp tục như vậy, Tiêu Liệt sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, bị Lâm Dĩ Nhu hố đó!] - Hệ thống bật chế độ "khóc tang" lên - [Đến lúc ấy, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại mất! Thân ái, chẳng lẽ cô không khẩn trương, chột dạ, không cảm thấy chúng ta cần làm gì đó sao?]
Tuy khinh thường nhưng Đường Hoan vẫn mỉm đầy cười lịch sự và giả tạo: " "Chúng ta" cần làm gì đó? Rác rưởi như cậu, cậu đã làm cái gì?]
Hệ thống đần mặt, nó cảm nhận được mùi thuốc súng đâu đây.
"Khi cần thì không có tác dụng, khi không cần thì càng vô dụng. Bình thường không làm gì thì chẳng thấy cậu sốt ruột, giờ lại làm bộ làm tịch gào khóc?"
[....]
Hệ thống sững sờ toàn tập.
Hỏa lực của ký chủ quá mạnh, không thể trêu chọc, không thể trêu chọc! Nhanh rút lui thôi!!!
Đường Hoan biết ngay mà, hệ thống rác rưởi, gặp chút chuyện không giải quyết được là lập tức chơi trò mất tích!
Tiêu Liệt sắp giẫm lên vết xe đổ?
Chẳng sao cả, tuy cô trông ngốc nghếch nhưng nếu cô thật sự muốn kéo mọi chuyện về quỹ đạo, ai cũng không cản được.
Có vài thời điểm, muốn gây ảnh hưởng đến kết quả, chỉ cần làm một số chuyện mấu chốt, khống chế tình hình cẩn thận là có thể nắm được hướng đi cuối cùng trong tay.
Không biết vì sao hệ thống lại cảm thấy Boss còn chưa hắc hóa, ký chủ nhà nó đã bắt đầu có khuynh hướng hắc hóa rồiiiiiii!
*
* *
"Tiểu Hoan, đều tại chị không tốt, nếu lúc trước chị kiên định một chút, em cũng không phải chịu khổ như vậy!" - Lâm Dĩ Nhu khóc lóc, nói với vẻ chân thành.
Cô ta khóc đến mức Đường Hoan muốn trợn mắt.
Con người đều giống nhau, khi cuộc sống không được như ý là bắt đầu nhớ lại chuyện trước đây, lúc ấy mình không làm vậy thì kết quả sẽ thế này, thế kia....
Nếu cô đoán không sai, sau khi Trình Ánh ngoại tình với cấp dưới, Lâm Dĩ Nhu đã không ngừng nghĩ rằng nếu lúc trước không gả cho lãng tử Trình Ánh mà gả cho Tiêu Liệt, có lẽ sẽ không phải chịu đau khổ thế này! Khi còn ân ân ái ái với Trình Ánh, sao cô ta có thể hối hận vì mình đã làm liên lụy tới em gái cơ chứ.
Con người, luôn thích suy đoán theo hướng tiêu cực.
Không biết là do quá ngây thơ hay vì gì mà khi thấy không khí kỳ quái giữa Tiêu Liệt và Đường Hoan, Lâm Dĩ Nhu lại suy diễn ra cảnh thê thảm của em gái mình sau ba năm kết hôn.
Vì thế, cô ta bắt đầu thề thốt son sắt với Đương Hoan: "Tiểu Hoan, em yên tâm, chị nhất định sẽ cẩn thận khuyên A Liệt, để anh ấy không tiếp tục cố chấp nữa. Giờ chị đã là... một người mẹ, đã không còn thích hợp với anh ấy, anh ấy nên chung sống thật tốt với em..."
Đường Hoan thầm chửi thề.
Mẹ nó, ý cô là, nếu cô không có con thì vẫn còn thích hợp anh ta, tôi có thể chung sống với anh ta là vì hai người đã không còn phù hợp nữa? Mẹ nó, ông đây là cái lốp xe dự phòng?
Không đúng, phải là cái lốp dùng để dự phòng cho lốp xe dự phòng?!