Tiếng nhạc chuông kêu vang, Nhất Chính Hàn nghe thấy liền đặt Hiểu Mạn xuống, Mạn Mạn nai vàng ngơ ngác đạp nát bác thợ săn, tìm xung quanh xem có phải điện thoại của mình ko??
Điện thoại ở đâu kêu đây trời?? Phá đám người ta - Hiểu Mạn than trời ( *đậu hủ ngon*).
Ngỡ tiếng chuông rất nữ tính ấy từ Nhiêu Tuyết Yên hay Tô Hiểu Mạn ai dè....
Hửm?? công ti xảy ra chuyện rồi à, tôi về ngay - Giọng nam tính của Nhất Thiên Hàn vang lên(.)
*cái quất đờ hợi???? kia chẳng phải quả iphone 7s chưa ra mắt của quả lê cắn dở sao?? haizz đúng là nam chủ, điện thoại cũng làm lố* - Suy nghĩ Hiểu Mạn.
(Sự thực là lương của "Hiểu Mạn" khi làm phóng viên cũng rất cao,chỉ là cô quá kibo kẹt xỉ nên vẫn dùng l cục gạch nokia - kibo kệ tao,thời buổi kinh tế khó khăn suốt ngày điện thoại, bt bao ng ko có thức ăn mà còn mua liên thoại...
Vâng, rất liên quan ạ).
Ui cha bạn Nhất Thiên Hàn đây có sở thích đặc biệt ghê ta,nhạc tìm trai cơ đấy - Hiểu Mạn nhà ta không bỏ lỡ cơ hội trời cho để nhục mạ mĩ nam.
Hừ, sao cũng đc, Tuyết Yên về thôi - Mạn Mạn mình về nha! - Nhiêu Tuyết Yên cười giả tạo chào Hiểu Mạn
Cô ko cần tiễn, tôi ko đỡ nữa đâu - Nhất Chính Hàn khẽ nhếch miệng,
-để ý kĩ sẽ thấy mày xinh của Nhieu Tuyết Yên đang nhăn nhó.
Đúng là nữ phụ, ngồi mọc rêu vẫn chưa thấy ai đến thăm, oáp ppppp!!! - Hiểu Mạn ngáp dài chờ người đến, hai tay vươn lên ưỡn 1 cái.
Ngủ cái đã..
Tiểu Mạn, Tiểu Mạn dậy đi con - 1 người đàn ông trung niên khẽ vỗ mặt Hiểu Mạn
Đứa mất dậy nào phá bà đấy, BIẾN NGAY!! - Cô gắt lên
Mạn Mạn là ba vs dì đến thăm con đây - dọng 1 người phụ nữ rất chua vang lên nhưng vì cố giữ cho nó trầm nên nghe hơi mắc cười.
Hả, ba mẹ??
Ba biết là con mất trí nhớ nhưng ko sao, về nhà rồi con sẽ từ từ nhớ lại thôi, trước tiên con cứ nằm viện đã - Người đàn ông này khoảng tầm 50t khuôn mặt phúc hậu, đầu điểm hoa râm, da hơi sạm.
Ân ~ Còn người phụ nữ này cũng thật xinh đẹp,nhìn rất trẻ trung nha, khoảng 40 tuổi nhưng nhan sắc như cô gái đôi mươi, trên mặt có nét giống Nhiêu Tuyết Yên - Đúng rồi a, ng này là dì của nàng ta, mẹ kế của Tô Hiểu Mạn.
Mạn Mạn để dì chăm sóc con nha, ba về công ty đã - Tô Hiểu Minh mỉm cười phúc hậu khẽ hôn lên trán Hiểu Mạn.
Sau khi ông Tô đi, bà liền trở mặt ngay - Con khốn, suốt ngày ăn bám?? (ai ăn bám?) ko lm được việc gì nên hồn còn đòi tự tử ( ai tự tử?) tốn tiền tốn của, ăn chơi rong ruổi, thằng hôn phu của mày nó cũng chả chịu đc bao lâu đâu rồi nó cũng theo Tuyết Yên của tao thôi....bla bla...-
Đơ toàn tập rồi.. - lại mắng nữa hả trời??
Hứ - Mụ quay phắt đi ko r ko trở lại nữa
------------------------------------------------------- 2 THÁNG SAU-------------------------------------------------------
Tiểu thư mời về phòng - giọng cô hầu.
Uầy ôi!! nhà gì to vãi như cái"vi lờ" (villa) - Hiểu Mạn ngó nghiêng xung quanh.
Ông bà chủ đâu rồi?? - Dạ thưa tiểu thư ông chủ đi nước ngoài làm ăn còn bà chủ đi spa rồi ạ.
Ukm, đưa ta lên phòng đi!! - Tiểu thư đi theo em.
Bước mỏi chân cuối cùng cô cũng đã tới đc phòng "của mình".....
Trước mặt cô là cánh cử a bằng gỗ lim to chà bá, bước zô cô bị lóa mắt bởi độ lớn của căn phòng, tưởng đâu tràn ngập màu hồng..
Nhưng ko, cả 1 mảng đen u tối, ko cử sổ, ko điện, rất ít đồ dùng, ( ko giường, 1 sofa, 1 điều hòa, 1 bàn, 1 tủ.)
Ui mẹ ui đen sì z nè?? Nhưng không sao chụy thích là đc - Hiểu Mạn làm 1 khuôn mặt hết sức rùng rợn khiến cho cô hầu đứng ngoài cửa lạnh sống lưng.
Hiểu Mạn bước gần đến - mở tủ quần áo, cô choáng luôn, đồ tình.,.t.ình..th..ú, hở linh tinh ghê quá nè??.
Á, hở ngực, á hở mông. aaaaaaaaaaaa ĐỒ XUYÊN THẤU!!!!!!!! Mù mắt rồi, phá tan nát tâm hồn trong sáng của mị rồi bắt đền đi.
Ở ngăn dưới của tủ cô phát hiện số lượng lớn thuốc abcxyz, đây là loại thuốc dành cho người bị bệnh mất cảm giác - Trong truyện tại sao không hề nhắc đến việc này,phải chăng thế giới này tự sinh sôi phát triển mà ngay chính tác giả cũng không hề biết??
Việc này khá khó hiểu,cô sẽ tìm hiểu sau vậy.
Trong chiếc cặp con quạ đằng kia cô thấy 1 ví đựng tiền lẻ và 10 thẻ ngân hàng, 1 laptop, 15 Ba Con Sói hik, ko có sách vở
Mình nghĩ nên mua đồ ms thui, nhiều tiền thế này cơ mà, keke, nhưng ko bt pass - Khônggggggggggggggg!!!
Đúng lúc đó lòi ra 1 tờ giấy ghi MẬT KHẨU - Hiểu mạn lôi ra và may mắn yê.
Lên taxi Hiểu Mạn bước zô 1 cái shop trông rất sang trọng, tiếng rì rầm vang lên, ui chùi ui vào shop sịn thế này mà đi taxi, ay da kia chẳng phải Tô tiểu thư sao, hết tiền rồi sao??
1 nhân viên bước ra, khuôn mặt khinh khỉnh liếc nhìn Hiểu Mạn - tiểu thư đi vô đây chi zợ,?
Cô này hỏi kì, bước vô shop quần áo đương nhiên để mua quần áo rồi chả nhẽ ta mua cá?? - Hiểu Mạn đốp chát lại
Ta chỉ hỏi vậy thôi ta sợ tiểu thư đây ko tiền đi vô đây ng khác lại cười chê.
Ta có tiền ko cũng phải để cô quan tâm sao?? từ khi nào nhân viên lại quản cả chuyện ví tiền của khách hàng vậy? - Hiểu Mạn khẽ nhếch miệng cười duyên.
Đúng như vậy cô cũng chỉ là nhân viên quèn sao có thể động đến cô chiêu cậu ấm này - khác vs thái độ lúc nãy cô liền tươi cười niềm nở - tiểu thư mua giống như mọi hôm ạ.
Giống mọi hôm?? -
Lập tức 10 bộ hở hang đc xếp ra - Mù con mắt.
Ha ha cho tôi xem mấy bộ bình thường đc ko?? - Hiểu Mạn giật giật khóe miệng.
20 phút sau - xong, cho tôi trả tiền nha, thẻ đây.
Nhân viên
......................."
Thẻ bị khóa r thưa tiểu thư - Vị nhân viên khó xử nhìn Mạn Mạn.
Mạn Mạn lôi liền 9 cái kia ra và.....kq vẫn thế - CÁI ĐẬU XANH RAU MUỐNG, cái tình huống máu chó này là sao đây?? Nhục quá nhục
"Để tôi trả hộ cô ấy" - 1 giọng nam trầm.
Không ai khác đó chính là Nhất Thiên Hàn -
Nhân viên: mắt trái tim,
nv1:á đẹp trai quá
, nv2: tim tui còn đập ko z??
nv3: chói mắt quá * ngất đây*
Nhìn anh hôm nay đẹp lạ thường, trên người tỏa ra khí ấm dịu dàng, môi nở nụ cười tươi rói, tóc đen dài ngang lưng,trên người mặc áo sơ mi trắng để lộ ra cơ bắp rắn rỏi, đôi mắt ôn nhu tỏa nắng.
Đến cô cũng suýt phọt máu mũi.
Cám ơn anh vì đã trả hộ tôi!!:) - mỉm cười.
Bước ra ngoài rồi:
Cô cám ơn cái gì?? tai nào của cô nghe thấy tôi cho không cô? - Nhất Thiên Hàn cười lưu manh.