Sáng sớm Lục Vĩ Kỳ đã lên đến phòng Lục Thiên Thiên gõ cửa.
"Con gái bảo bối, con dậy đi. Tập thể dục cùng ba nè! Con gái à".
Trong phòng Lục Thiên Thiên mặt đang nhăn nhó, cầm hẳn cái chăn che mặt lại. Trong miệng lẩm ba lẩm bẩm vài câu lí nha lí nhí:
"Cho con ngủ xíu đi, tối qua con bị mất ngủ cả đêm ừi."
Ở bên ngoài Lục Vĩ Kỳ lại tiếp tục gõ cửa khiến cho cô không còn cách nào khác mà bò xuống giường mở cửa. Vừa mở cửa đã thấy cha mình tươi cười vui vẻ cô cũng chỉ biết cười hời hợt rồi vệ sinh cá nhân để đi tập thể dục với ông.
Suốt dọc đường cô cảm giác ba mình có chuyện gì đó muốn nói nhưng định mở miệng mấy lần rồi lại thôi, Lục Thiên Thiên nhìn thái độ của ông cảm thấy thật buồn cười, cô dừng lại rồi lên tiếng hỏi:
"Ba, có vấn đề gì sao?"
"À.. cái kia, ba đã nghe mẹ con kể rồi, con thật sự không có chút tẹo cảo giác nào với câu ta sao? Chút tẹo tẹo thôi cũng không có sao?" Vẻ mặt nghiêm túc, tò mò nhìn cô.
"Ba à, dù ba không còn thương con nữa cũng đừng có nhẫn tâm đuổi con đi như vậy chứ. Con gái rất đau lòng. Huhu.." Lục Thiên Thiên giả bộ đáng thương, đưa tay che mặt lại.
"Ơ, con bé này. Ba đuổi con đi khi nào".
"Chẳng phải ba với mẹ muốn gả con cho người ta sao? Hai người định quăng con đi để tận hưởng thế giới hai người chứ gì! Con biết mà". Cô tiếp tục trưng ra bộ mặt tức tưởi đáng thương đôi mắt ngấn lệ khiến cho ông bố kia cảm thấy có lỗi thập phần.
"Không phải, ba đâu có đuổi con, con muốn ở lại Lục gia bao lâu cũng được không có ai dám đuổi con gái bảo bối của ba cả. Ngoan, nín đi con gái."
"Ba nói có thật không". Cô đưa tay lau đi vài giọt nước mắt sắp tuôn ra ngoài, ánh mắt ngây thơ nhìn Lục Vĩ Kỳ hỏi.
"Thật chứ! Lời thật hơn là vàng".
"Được. Con tin ba. Đi thôiii.." Cô lấy lại vẻ mặt bình thường vốn có của mình vui vẻ chạy về phía trước.Còn Lục Vĩ Kỳ đứng ở đấy có chút khó hiểu lẩm ba, lẩm bẩm:
"Không đúng, sao thái độ của nó thay đổi nhanh quá". Ông cứ nghiền ngẫm một lúc rồi mới phát hiện con gái đã chạy bỏ ông một khoảng thật xa
"Con bé này, đợi ba với.."
Sau khi tập thể dục về Lục Thiên Thiên phải lết xác lên công ty theo Lục Vĩ Kỳ. Cô phải bàn giao lại công việc cho người khác và chính thức từ chức. Lúc đầu khi cô nói muốn từ chức Lục Vĩ Kỳ có chút bất ngờ và không đồng ý. Nhưng cuối cùng ông cũng phải đầu hàng trước những lí lẽ chuẩn xác của con gái mình. Nào là, con muốn theo đuổi đam mê, con muốn tự đứng lên bằng chính sức lực của mình, nào là con không có năng khiếu kinh doanh, nào là ba hiểu con nhất, ba là người cha tốt nhất vân vân mây mây..
* * *
#Tại Sân bay#
Một người đàn ông trẻ mặt bộ đồ da màu đen, đeo chiếc kính râm đen, trên miệng ngậm một cây kẹo mút, trên tay sách một cái Vali, háo hức đi về phía trước:
"Rốt cuộc cũng về lại thành phố A rồi. Hehe". Anh bắt một chiếc taxi tới một khách sạn nổi tiếng ở thành phố A sau đó cầm chiếc điện thoại điện cho ai đó.
"Tiểu Trình, tôi về rồi. Tối nay gặp ở VIP đi".(VIP: Một quán bar nổi tiếng tại thành phố A).
* * *
#Phòng tổng giám đốc- tập đoàn Phong Hạo#Tiếng chuông điện thoại vang lên Nghiêm Phong xoa xoa mi tâm cầm điện thoại nhàn nhạc trả lời:
"Có chuyện gì?"
"Ông chủ không thấy nhị thiếu gia đâu rồi".
"Chẳng phải tôi bảo ông canh chừng nó đến khi nó lên máy bay sao?"
"Xin lỗi ông chủ, nhị thiếu gia bảo là muốn đi giải quyết, không cho tôi theo nên.."
"Tôi không cần biết, bằng cách nào cũng được lôi đầu thằng nhóc đó về cho tôi. Nếu không tìm được ông chuẩn bị từ chức đi.." Tút.. tút.. tút.
Nghiêm Phong giữ chiếc điện thoại trên bàn làm việc một lúc:
"Trợ lý Hàn điều tất cả chuyến bay từ Anh đến thành phố A trong hôm nay cho tôi, có Nghiêm Hạo không?"
"Vâng, tổng giám đốc".
Nghiêm Phong sắc mặt u ám, cả người toát đầy sát khí, cậu em trai này chưa bao giờ khiến anh hết lo lắng và tức giận cả.
Cả ngày hôm ấy người trong tập đoàn Phong Hạo, ai ai cũng tự cầu phúc cho mình trước cơn thịnh nộ của tổng tài, mà không dám phản kháng, kêu ca gì. Duy nhất chỉ có lúc Lâm Y Tình ở bên anh thì may ra tâm trạng anh hòa hoãn hơn rất nhiều. Mọi người chứng kiến truyền tai nhau rằng quan hệ của Lâm Y Tình và Nghiêm Phong không bình thường, Lâm Y Tình chế ngự được tổng tài.. và thoáng chốc tất cả các nhân viên của Phong Hạo không ai không nghe tin đồn này.
# Công ty Lục Thiên #
Sau khi bàn giao công việc cũng đã quá trưa, Lục Thiên Thiên uể oải ngã lưng trên sofa cạnh bàn làm việc.
"Haizz, đúng là mệt chết đi được. Cuối cùng cũng xong rồi."
Lúc này cô cảm thấy rất đói, rất mệt. Liền qua phòng ba mình hẹn ông cùng ăn cơm, thì vô tình nghe được câu chuyện của ba mình với cậu trợ lý."Chủ tịch, doanh thu hơn hai tháng nay giảm đi không ít, từ khi chúng ta rút tất cả vốn khỏi Phong Hạo thì tình trạng lợi nhuận bắt đầu không khả quan. Chuyện này, nếu cứ trì hoãn mãi mà không tìm đối tác đầu tư tốt hơn thì chỉ e là doanh thu cũng sẽ giảm mạnh hơn thế nữa."
"Tôi biết rồi! Cũng may mà nha đầu đó từ chức rồi, nếu không lỡ để con bé biết thì nó lại tự trách nữa. Chuyện này tốt nhất đừng để Thiên Thiên biết, hiểu chưa?"
"Vâng ạ".
"Còn về phần đối tác đầu tư, tôi tự có an bài. Được rồi cậu lui xuống đi".
"Vâng ạ".
Lúc này Lục Thiên Thiên ở bên ngoài tìm chỗ trốn để không bị phát hiện. Sau khi anh trợ lý đi khỏi Lục Thiên Thiên nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt kia, ánh mắt có vài hạt nước nhỏ, sóng mũi cay cay, cô thật sự không ngờ rằng ở trước mặt cô, ông lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan khiến cô cứ lầm tưởng rằng mọi chuyện đều tốt đẹp, đều thuận lợi. Nhưng bây giờ nghe được giọng nói mệt nhọc của ông khiên cô không khỏi chua xót. Thì ra ba rất giỏi giả bộ, rõ ràng là mệt mỏi, buồn lo đủ điều vậy mà lại tỏ vẻ tươi cười mỗi lần gặp cô. Rõ ràng là có thể nói ra nhưng lại cứ giấu mãi trong lòng. Ba tính biến con thành một đứa trẻ hạnh phúc, vui vẻ nhưng lại vô tình khiến con trở thành đứa trẻ không tròn đạo hiếu rồi.