Nữ Phụ Thì Đã Sao?

Chương 39




Sau khi được "ông chủ lớn" kiêm bạn trai cho phép, cô rốt cuộc chạy đến sân bay đón Tống Dật. Đến sân bay cô nhìn thấy người đàn ông một thân âu phục đen tuyền, khí chất đặc biệt không lẫn vào đâu được đang nghiêm trang đứng trước cửa lớn. Lục Thiên Thiên thấy vậy bước vội về phía anh:

"Thật ngại quá, tôi đến trễ rồi, đã để anh đợi lâu"

Người đàn ông nhìn cô gái đối diện, hôm nay cô mặt chiếc váy màu trắng trong trẻo, mái tóc thả hờ tung bay theo mỗi bước cô đi, vẻ mặt có chút phiếm hồng khiến người ta chỉ muốn chăm sóc bảo vệ. Tống Dật nhìn bóng hình người con gái mà anh ngày nhớ đêm mong trong lòng có chút kích động. Anh lúc này chỉ muốn ôm cô thật lâu, thật lâu..

"Không sao, em tới sớm rồi" Anh vẫn cứ nhìn cô như thế, ánh mắt nóng bỏng kia đương nhiên cô cảm nhận được, cô hơi luống cuốn, khó xử không biết nên làm thế nào thì nghe được câu nói của anh:

"Lục Thiên Thiên, lâu ngày không gặp có phải nên chào đón anh bằng một cái ôm không?"

"Hả?" cô vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu được ý của anh thì đã bị chế trụ bởi một vòng tay mạnh mẽ. Cứ thế, cô nằm gọn trong vòng tay rộng lớn kia. Lúc này, Lục Thiên Thiên mới nhận ra điều không thích hợp, vội đẩy anh ra nhưng mà anh càng dùng sức ôm chặt cô hơn.

"Một phút, chỉ một phút thôi" giọng nói trầm thấp kia vang lên bên vành tai cô, gương mặt Lục Thiên Thiên nhanh chóng nóng lên. Cô thấy tình trạng này không ổn nên vội lên tiếng:

"Xin lỗi, nhưng mà tôi không thở được"

Người đàn ông lúc này mới nhớ tới hành động vừa rồi của mình liền từ từ buông lỏng để cô rời khỏi lồng ngực của mình. Cô lúc này thật không dám nhìn thẳng mắt anh, cái ánh mắt như muốn giam cầm linh hồn cô vào trong đấy.

"Cái kia, anh muốn đi đâu, tôi có thể làm tài xế đưa anh đến đấy!"

Anh nhìn cô, đôi tay thong thả bỏ vào túi quần:

"Nhà em"

"Hả?" Cô mở đôi mắt to tròn nhìn anh. Câu nói kia cô thà tin tai mình có vấn đề hơn là tin nó phát ra từ miệng anh. Theo nhận thức của cô, anh sẽ không bao giờ dễ dàng ở nhờ nhà người khác. Nhưng mà cô đâu biết khoảng thời gian cô về nước, anh ở bên kia mỗi giờ mỗi khắc luôn nghĩ về cô, muốn sắp xếp công việc nhanh để sang đây gặp cô. Thậm chí, để có nhiều thời gian gần gũi cô hơn nên anh đã phá vỡ nguyên tắc của mình, là một việc chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ làm này đó là "ở nhờ" nhà người khác. Nhưng mà không sao, cô tương lai sẽ là vợ anh nhà của ba mẹ vợ thì cũng là không phải là người ngoài. Nghĩ vậy Tống Dật càng quyết tâm với ý định của mình hơn.

"Tôi đã gọi điện cho dì Cố, em yên tâm!"

"À, vậy về nhà thôi!"

Người đàn ông nhìn cô gái, vẻ mặt có chút hạnh phúc nói:

"Được, chúng ta mau về nhà thôi"

Cô nghe trong lời nói có ẩn ý khác vội sửa lại lời của anh:

"Là về nhà tôi.."

"Ừm, về nhà em" Anh mỉm cười gật đầu.

Cô gái anh lâu ngày không gặp bắt đầu biết phản ứng lại lời trêu đùa của anh rồi.'Thật thông minh' - trong lòng Tống Dật thầm nghĩ.Cô đưa anh về nhà, lúc này mẹ của cô đang loay hoay trong bếp làm bữa tiệc nho nhỏ tiếp đãi Tống Dật cho tròn đạo chủ nhà cũng là đáp lại tháng ngày mà mẹ con cậu tiếp đãi mẹ con bà ở Anh Quốc.

Nghe tiếng xe của con gái Vân Tuyết vội chạy ra cửa.

"Tiểu Dật cháu đến rồi, mau vào nhà"

Anh lễ phép gật đầu:

"Cảm ơn a dì"

Anh vào nhà liền nghe Vân Tuyết phân phó:

"Thiên Thiên, mau dắt Tống Dật lên lầu hai phòng bên trái cạnh phòng con nghỉ ngơi. Mau. Còn tiểu Dật tắm rửa xong nhớ xuống ăn ít đồ, dì có làm vài món cho con đây."

"Vâng, cảm ơn dì" Anh nghe mình được sắp xếp cạnh phòng cô thì tâm tình có chút vui mừng, cảm thấy quyết định ở nhờ của mình quá sáng suốt.

Anh được cô dắt về phòng:

"Tạm thời anh cứ ở đây, nếu vật dụng có thiếu thứ gì thì có thể nói với tôi. Tôi sẽ nhờ người mua giúp"

"Được"

"Được vậy anh tắm rửa nghỉ ngơi đi, tôi về phòng"

"Được"

Ba mươi phút sau - trước của phòng cô

Người đàn ông mặt chiếc áo thun nâu, quần thể thao gõ cửa phòng Lục Thiên Thiên:

"Có thể cho tôi mượn máy sấy không?"

"Được, anh đợi chút" Cô vọt nhanh vào phong đem máy sấy tóc đưa anh:

"Đây"

"Cảm ơn" Tống Dật nhận lấy máy sấy từ tay cô rồi đi về phòng của mình.Hai mươi phút sau anh đã ở dưới lầu, ngồi tại bàn ăn nhà cô:

"Thức ăn trên máy bay hẳn là rất khó tiêu, cháu ăn món này đi!" Lục Thiên Thiên luyến tiếc mà nhìn lần lượt những món mình thích được ma-ma yêu quý của cô "rinh" toàn bộ qua bên cậu trai trước 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.