"Đây! Kịch bản thế giới tiếp theo, ngươi tự xem một chút" đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên.
Tô Mộc vô ý thức hai tay ôm ngực.
Hệ thống tựa như biết rõ ý nghĩ của Tô Mộc trào phúng: "Trước 凸 sau như một, có cái gì đáng xem "
Tô Mộc đầu đầy hắc tuyến -_-||. Cái giọng nói khinh thường này là như thế nào a.
Không thể nghe tiếp giọng của hệ thống, Tô Mộc tiện tay kéo kịch bản của thế giới tiếp theo.
Đối tượng tiến công chiếm đóng là giám đốc Mộ Thiếu Tử.
Lần này thân phận Tô Mộc là thư ký bên cạnh hắn.
Đại khái nội dung vở kịch này là: Bởi vì trong nhà Ninh Manh thiếu một khoản nợ mà phá sản, vì trả khoản nợ, buổi tối Ninh Manh đi tới khu đèn đỏ, giám đốc vì chuyện làm ăn mới đi tới nơi này. Từ đó gặp gỡ nữ chủ, có thể là vì nữ chủ đơn thuần không giả tạo, không giống loại phụ nữ bên ngoài đẹp đẽ bên trong đê tiện ngoài kia, tâm vừa động liền đem nữ chủ mang về nhà, thay nữ chủ trả nợ, còn đáp ứng yêu cầu nữ chủ không chạm vào cô ta.
Dần dần, nữ chủ đối với hắn sinh ra tình cảm. Nhưng một lần đang chiếu cố hắn say rượu, lại nghe thấy hắn kêu tên của người khác, nghĩ mình là người thế thân, thừa dịp mưa đêm, thương tâm gần chết chạy ra ngoài, không ngờ bị xe đụng phải.
Người đụng cô ta, mới về nước không lâu thiếu gia Tần thị - - Tần Nam. Bởi vì xuất phát từ nguyên nhân trách nhiệm, Tần Nam quyết định chiếu cố cô ta. Nhưng là do kỹ thuật chữa bệnh trong nước chữa có hạn, Tần Nam mang cô ta ra nước ngoài.
Dần dần, Tần Nam thích cô ta. Hắn trợ giúp Ninh Manh trở thành nhà thiết kể nổi tiếng thế giới.
Chỉ là Tô Mộc trong lúc nhất thời quên giám đốc tên là gì, mới có thể khiến Ninh Manh mất hồn như thế, nhưng cho dù thu lại cũng chẳng muốn đi nhìn.
_______________
Ngô, đau quá, đây là suy nghĩ duy nhất của Tô Mộc lúc này. Mở mắt ra, nam nhân vận động trên mình là ai? đột nhiên cô mở to hai mắt, vận động!? Đây là có chuyện gì?
"Hệ thống, chuyện gì xảy ra "
"Khụ khụ, ách. Vừa mới ra đã quên cùng ngươi nói. Nam nhân trên người ngươi chính là Mộ Thiếu Tử. Là đối tượng ngươi muốn tiến công chiếm đóng. "
"Vậy, hiện tại, chuyện gì xảy ra" ngươi không thể đem ta tới thời gian trước đó hoặc sau đó sao? Ngươi tuyệt đối là cố ý. Tô Mộc hiện tại rất tức giận.
"A, ngươi nói cái gì, ta như thế nào không nghe được, a, tín hiệu không tốt, ta đi trước "
Tô Mộc: "..." Hệ thống, ngươi lại dám giả ngốc lúc này.
Cảnh tượng này hẳn là khi nữ chủ trở về một tháng trước, thời điểm nam chủ đi xã giao, uống rượu say xem nguyên chủ như nữ chủ. Như vậy nói cách khác qua buổi tối này cô sẽ mang thai.
Cũng bởi vì cô mang thai, khiến sau khi hai người bên nhau, nữ chủ cùng nam chủ tranh cãi ầm ĩ một trận, đây cũng là cái gai trong lòng nữ chủ. Về sau, nữ chủ liền nhờ Tần Nam trợ giúp, làm nguyên chủ sinh non, từ đây nguyên chủ hận bọn họ, đi lên con đường đối nghịch nữ chủ.
Hắn không hề biết chuyện nguyên chủ mang thai, Tô Mộc phỏng đoán khả năng là bị nữ chủ dấu diếm, khó trách hắn trước đến giờ không nhúng tay.
Tô Mộc tạm thời còn không thích ứng chuyện này, huống hồ cô chưa trải qua loại chuyện như vậy, bởi vì gia giáo nhà cô rất nghiêm khắc. Cho nên, cô duỗi tay đẩy người nam nhân ra lại đẩy không nổi. Nam nhân bởi vì bất mãn động tác Tô Mộc mà mặt hơi đỏ lên, dùng lực chạy nước rút.
"Đau quá, nhẹ chút " Tô Mộc bởi vì Mộ Thiếu Tử dùng lực mà đau đớn, khóe mắt ẩm ướt. Hai tay ôm lấy hắn lưng.
Mộ Thiếu Tử thấy nước mắt Tô Mộc, nhất thời đau lòng, động tác chậm lại, đau lòng hôn nước mắt của cô. "Đừng khóc, anh sẽ nhẹ nhàng."
Kỳ thật đối với Ninh Manh, Mộ Thiếu Tử là có chút hảo cảm, ở trong sách, bởi vì oán hận cô ta đột nhiên bỏ đi, tình cảm mới liên tục lên men, thêm bộ dáng Ninh Manh sau khi trở lại, làm hắn thập phần không cam lòng, còn có Tần Nam xuất hiện, mới từ từ chậm rãi chuyển thành yêu.
Tô Mộc bất mãn nhìn hắn một cái, tự biết không có biện pháp, cũng liền mặc hắn làm. Mặc dù ở trong mắt nữ phụ, nam chủ là tên cặn bã, nếu không cũng không cùng nữ phụ lên giường. Nhưng đọc kịch bản hệ thống đưa, Tô Mộc cảm thấy nữ chính hoàn toàn không xứng đáng với nam chủ cặn bã trong mắt nữ phụ này.
...
Hôm sau, Tô Mộc tỉnh lại phát hiện thân thể rất đau nhức, cảm giác giống như là bị xe nghiền qua. Chuyện này cũng bình thường! Dù sao thân thể này cũng là lần đầu tiên.
Cố nhịn đau, Tô Mộc đẩy tay đang đè ở trên người mình, thuận tiện cầm áo sơ mi bên cạnh, cũng mặc kệ nó là của ai, vội vàng muốn vào nhà vệ sinh sửa sang lại mình một chút.
Đứng dậy xuống giường, vừa mới đứng trên sàn nhà, chân liền mềm xuống. Tô Mộc ngồi sững trên đất, ở trong lòng mắng Mộ Thiếu Tử, cũng không biết tiết chế một chút. Thật sự là đói bụng quá lâu lại bị tên cầm thú kia ăn sạch.
Có lẽ động tác Tô Mộc quá lớn, người trên giường động một cái, "Umk" đứng dậy, lắc lắc đầu đau buốt bởi vì uống nhiều quá.
Dựa vào đầu giường, vuốt vuốt huyệt Thái dương. Nhíu lông mày hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Tô Mộc quan sát hắn, ngày hôm qua không thấy rõ ràng. Làn da màu lúa mạch, cơ bụng sặn chắc, đủ biết hắn là một người thường xuyên vận động, khuôn mặt góc cạnh lãnh tuấn, đôi mắt thâm thuý màu trà, hiện ra ánh sáng mê người; lông mi đen dài, mũi cao thẳng, hình dáng đôi môi tuyệt mỹ, không chỗ nào không đàng hoàng, cao quý, ưu nhã.
"Cái kia, boss, có thể đỡ tôi một cái hay không" thanh âm Tô Mộc hấp dẫn chú ý của người trên giường, đôi mắt màu trà lạnh như băng nhìn mình.
Tựa hồ không có nghe thấy lời nói của Tô Mộc, đứng lên. Bởi vì động tác quá lớn mà bộ phận lộ ra, trong đầu Tô Mộc "Oanh" một tiếng mặt đỏ lên, xoay đầu ra nơi khác.
Mộ Thiếu Tử liếc thấy một màn như vậy, cảm thấy buồn cười. Thì ra thư ký lạnh lùng lại có thể đỏ mặt, lộ ra màu da trắng nõn, thập phần mê người. Chỉ là không nghĩ tới cởi xuống mắt kính, cô sẽ ngốc manh như thế.
Dưới ánh nắng, có thể nhìn thấy từng dấu vết trên người cô, chứng tỏ ngày hôm qua kịch liệt đến cỡ nào. Mộ Thiếu Tử mất tự nhiên quay đầu, tăng nhanh động tác trên tay.
Đợi hắn mặc quần xong lại phát hiện áo sơ mi không thấy, nhìn sang áo Tô Mộc mặc trên người đúng là của mình, để trần nửa người trên hướng Tô Mộc đi tới. Lúc này hai chân Tô Mộc khá hơn một chút, tự động đứng dậy. Nhưng vẫn không có đứng vững, thân thể đổ về phía trước.
Thân thể được một cánh tay ôm lại, cho nên mới không ngã sấp trên mặt đất.
"Cảm ơn boss" thân thể Tô Mộc lui về phía sau một chút.
Nhìn bộ dáng Tô Mộc còn lạnh nhạt, trong lòng Mộ Thiếu Tử cảm thấy bất mãn.
"Boss, tối ngày hôm qua xem như không có chuyện gì xảy ra đi. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, có một số việc tôi sẽ không nói " Tô Mộc mở miệng nói trước trước. Cô xem nhẹ cảm giác thân thể khó chịu.
Nghe được câu này, Mộ Thiếu Tử có chút không thoải mái, trong lòng không hiểu bực bội, vẫn như cũ, là bộ dáng cái gì đều không thèm để ý.
Nhưng nhìn đến vệt máu đỏ trên giường, Mộ Thiếu Tử có chút kinh ngạc, cô là lần đầu tiên?
"Cô mặc áo của tôi " trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nên nói cái gì.
"Boss, anh chờ một chút. Tôi đổi lại đồ" Tô Mộc lập tức phản ứng lại, nhặt quần áo từ trên mặt đất, đi tới phòng tắm.
"Tiểu Trương, mang một bộ quần áo cho tôi, còn có một bộ đồ của nữ." Sau khi Tô Mộc đi vào Mộ Thiếu Tử, gọi điện thoại cho trợ lý.
Trợ tên tiểu Trương, vẻ mặt kỳ quái, giám đốc đột nhiên thông suốt? Kể từ khi cô gái Ninh Manh biến mất, tổng tài ở công ty tinh thần sa sút, cả người đều âm u, cũng rất ít đi xã giao, công ty hiện giờ cũng là doanh nghiệp đứng số một số hai trong nước. Không biết rõ cái người tên Ninh Manh tiểu thư có hối hận không.
Tiểu Trương vẫn cho là Ninh Manh vì tiền mới cùng boss ở một chỗ. Bất quá lý giải như vậy cũng không có sai, cho nên tiểu Trương vẫn luôn không thích cái người tên Ninh Manh. Vô cùng vui tay vui mắt khi thấy chuyện này, boss có thể thoát khỏi bóng ma kia. Chỉ là hắn không thể ngờ người kia lại chính là đồng nghiệp của mình, Tô Mộc.
Sau khi Tô Mộc đi ra, cầm áo đưa cho hắn.
Nhìn bộng dáng nhíu mày của hắn, Tô Mộc lập tức hiểu ý "Boss, yên tâm. Tôi sẽ giúp anh giặt sạch." QAQ vẻ mặt Tô Mộc khổ bức.
Nhìn vẻ mặt Tô Mộc biến hóa, Mộ Thiếu Tử không biết như thế nào lại vui vẻ, bởi vì vẻ mặt này, khiến cả người cô sinh động không ít.
Kỳ thật bề ngoài Tô Mộc không kém, cùng bản thân ngoài đời có vài phần tương tự, lúc trước thân thể rất ngây thơ, bây giờ lại sở hữu một thân thể thành thục. Nguyên chủ bởi vì thường xuyên mang kính, hơn nữa vẻ mặt không chút thay đổi, khiến người ta cảm thấy cô rất khó sống chung, nghe nói cô do Mộ Thiếu Tử tuyển đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến người khác không thích cô.
Thật ra tính cách Tô Mộc kỳ thật thật đáng yêu, tình cảm đơn thuần, chỉ là cô rất ít biểu lộ ra, tính cách cam chịu nên cho dù bị thương cũng sẽ để trong lòng, bởi vậy cô mới có thể trong tình huống biết mình mang thai mà có ý định rời xa Mộ Thiếu Tử, dù sao đứa trẻ là vô tội, nhưng lại không nghĩ tới nữ chủ trở về làm loạn tất cả kế hoạch của cô.
Mộ Thiếu Tử mặt tràn đầy vui vẻ nhìn Tô Mộc "Ừ" vốn là hắn dự định nói không cần, nhưng bây giờ hắn muốn thay đổi chủ ý.
Thấy người mở cửa là Tô Mộc, tiểu Trương cảm thấy kinh ngạc, cho dù Tô Mộc không đeo mắt kính tiểu Trương vẫn nhận ra đồng nghiệp của mình.
"Tiểu mộc? Cô sao lại ở đây?" a, thì ra quần áo là cho Tô Mộc.
Tiểu Mộc? Trong phòng Mộ Thiếu Tử nghe được câu này, bày tỏ khó chịu, hắn còn chưa gọi cô như vậy đâu.
"Ừm! Cái này là của giám đốc, đây là của cô" Nói xong, trước khi đi còn nhìn cô ý tứ sâu xa.
Tô Mộc cầm quần áo, đóng kín cửa.
"Giám đốc." Tô Mộc cúi đầu, tai đỏ lên, "Tiểu Trương làm sao biết "
"Hửm" cố nén cười, lấy quần áo của mình trên tay Tô Mộc.
"Boss?" Tô Mộc nghi hoặc. Hiện tại quần áo trên người làm cô rất khó chịu.
Tô Mộc đoán chừng là Mộ Thiếu Tử nói với tiểu Trương.
"Vậy cám ơn boss." Tô Mộc cầm quần áo, tâm tình rất vui vẻ, bởi có thể đổi đi bộ quần áo khó chịu này. Đi vào tắm rửa, mà Mộ Thiếu Tử sau khi Tô Mộc đi vào, đến một phòng tắm khác.
...
Sau đó cùng Tô Mộc mỗi người đi một ngả, Mộ Thiếu Tử thầm nghĩ, vẫn là cường gian dùng tốt. Bình thường con mắt không gợn sóng, lúc này ngược lại tràn trề vui vẻ.
Tô Mộc được boss phê chuẩn, ở nhà tập yoga, đưa tay sờ sờ bụng. Mặc dù bản thân không phải là rất tình nguyện, nhưng bên trong có cục cưng, cảm thấy thật thần kỳ a.
Tô Mộc cảm thấy thật ra Mộ Thiếu Tử cũng không thật sự thích Ninh Manh, đơn giản chỉ là ham muốn giữ lấy mà thôi.