Thân hình Mộ Thiếu Tử dừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn thân ảnh vội vàng Tô Mộc bước nhanh. Rất nhanh cũng sửa sang lại tâm tình, đi theo Tô Mộc.
"Cô làm gì, tại sao lâu như vậy. Tôi sắp chết đói rồi." Trên chỗ ngồi Cố Thụy bất mãn nhìn hai người Tô Mộc.
"Ngại quá." Tô Mộc tự biết mình sai, cũng hướng Cố Thụy xin lỗi.
Cố Thụy khoát tay "Được, đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân. Tha thứ cô." Nói xong, mặt cười gian nhìn Tô Mộc sau lưng Mộ Thiếu Tử nói với Tô Mộc, "Boss của các cô rất quan tâm cấp dưới nha, còn tự mình đi tìm cô."
Ngồi vào vị trí, Mộ Thiếu Tử cầm dĩa ăn xiên một miếng thịt nhét vào miệng Cố Thụy, "Ăn cái gì đó đều ngăn không nổi miệng cậu." Sau đó cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú ăn thịt bò.
"Ngô, ngô" Cố Thụy một bên nhai một bên kháng nghị, khả năng vì đã đói bụng, chẳng muốn phản bác Mộ Thiếu Tử, cũng bắt đầu bắt đầu ăn. Nhưng phương diện lễ nghi khi ăn vẫn có, hai người bọn họ tướng ăn đều rất tao nhã.
Tô Mộc nhìn hành động của bọn họ, cười cười, hôm nay coi như trông thấy một mặt khác ngày thường của đại boss.
Thì ra bọn họ cũng không hoàn hảo, quả nhiên trong tiểu thuyết đều là gạt người, bản thân bọn họ cũng là người sống sờ sờ, cũng có một mặt giống người bình thường, thật đúng là thú vị.
Tô Mộc cười, cúi đầu bắt đầu ăn này nọ, ân, đồ ăn thật ngon, bởi vì chuyện này còn nheo nheo con mắt.
Khoé mắt Mộ Thiếu Tử nhìn thoáng qua Tô Mộc, lại phát hiện nét mặt cô bây giờ rất giống con mèo nhỏ, ừ, tiểu mèo hoang.
Ba người rất yên tĩnh, nhưng bầu không khí lại không làm người ta xấu hổ.
Một màn này toàn bộ rơi vào trong mắt Ninh Manh mới từ nhà vệ sinh trở ra, đáng giận, Ninh Manh nắm chặt lại quả đấm, móng tay bấm sâu vào trong thịt, dường như không cảm nhận được đau đớn. Cho dù lúc trước mình rất cố gắng lấy lòng người bên cạnh hắn, bọn họ đối với cô ta cũng không tính phá hư, nhưng cũng không giống như Tô Mộc, vì saoTô Mộc không cần làm gì cũng được yêu thích như vậy.
Lúc trước cô ta rời khỏi hắn, nhưng thật ra lại mang oán ý, nếu Mộ Thiếu Tử không cho cô ta cuộc sống cô ta mong muốn, vì sao còn muốn chọc cô ta, đem cô ta giam cầm ở bên cạnh? Hiện tại cô ta trở về, chính là muốn xem hắn khi không có mình sống có tốt không, thậm chí cô ta hôm nay cũng đã có thành tựu. Nhưng tại sao tất cả giống như đánh vào bông, vì người trợ lý kia?(đọc đoạn này thấy vô cùng ghét Ninh Manh)
Ninh Manh mặt âm u trở lại vị trí, ngồi ở đối diện Tần Nam bỗng chốc cũng cảm giác được tâm tình Ninh Manh biến hóa.
"Đã xảy ra chuyện gì sao? Như thế nào mặt mày ủ rũ vậy? " Ngừng động tác trong tay, Tần Nam lo lắng nhìn người đối diện. Trong mắt sủng ái cùng tình yêu rõ ràng, chỉ là người nào đó không hiểu.
"Không có a! Ăn cái gì đó đi." Ninh Manh nhìn Tần Nam cười cười, liền cúi đầu bắt đầu ăn.
Nghe câu này Tần Nam kỳ thật có hơi thất vọng, Ninh Manh vẫn không muốn nói với mình sao? Thật ra hắn biết rõ, từ khi nhóm người kia đi vào ánh mắt cô ta liền theo chưa rời đi trên người bọn họ, đi vệ sinh phỏng đoán cũng gặp phải người làm cho cô ta không vui, cái người kia, nghĩ tới đây Tần Nam liền giận tái mặt, người tổn thương cô ta hắn sẽ không bỏ qua một ai.
Thời điểm cứu cô ta, biết được trong lòng cô ta vết thương chồng chất, chính mình cố gắng lâu như thế, cô ta vẫn không muốn mở ra trái tim sao?
Trong một lần cô ta say rượu, gọi tên một người, Mộ Thiếu Tử. Hắn biết rõ đó là tên người cô ta yêu, hắn cũng biết rõ người kia Mộ Thiếu Tử là tổng tài tập đoàn Mộ thị. Cho nên hắn(TM) rất cố gắng bắt kịp Mộ Thiếu Tử, thời gian qua tâm trạng hắn rất nặng nề nhưng cũng nhanh chóng nghiêm túc, bắt đầu học tập quản lý xí nghiệp của gia tộc.
Nhưng hắn sẽ chờ đến lúc cô ta hoàn toàn quên người kia, sau đó chậm rãi làm cô ta động tâm. Nhưng muốn hắn đợi bao lâu.
Cảm nhận được tâm tình Tần Nam trầm thấp, Ninh Manh sao lại không hiểu, cô ta không phải kẻ ngu ngốc, trong mắt của hắn chứa tình cảm, cô ta nhìn thấy rõ ràng tường tận. Nhưng cô ta không biết mình còn có thể tiếp nhận một đoạn tình cảm này hay không, cô ta không muốn thương tổn hắn, cho nên giả vờ cái gì cũng không biết, cô ta thực xin lỗi tình cảm của hắn.
Hai người lúc trước đanh ấm áp bỗng chốc liền biến thành bộ dáng âm u.
...
Nữ: "Oa, thật là đẹp trai a!" "Hắn cười với ta " "Người lãnh khốc kia, dáng người thật tốt." "Nha, nữ sinh kia thật hạnh phúc a" "Đúng vậy đúng vậy "
Nam: "Nữ sinh kia thật xinh đẹp." "Dáng người cũng rất tốt."...
Dọc theo đường đi, Tô Mộc tiếp nhận phần đông lễ rửa tội, đột nhiên cảm thấy này thế giới này mới giống thế giới trong tiểu thuyết, thiệt thòi mình còn tưởng rằng không giống, liếc qua người bên cạnh, hừ, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Chuyện là như vậy, vốn cơm nước xong, bụng no quá, Tô Mộc dự định đến phụ cận công viên tản bộ, dù sao cũng không xa, còn có thể để tránh phải ăn tiếp, quan trọng hơn có thể tránh thoát tên Cố thiếu đáng ghét!
Nhưng tưởng tượng thì tốt mà thực tế thì tàn khốc.
Sau khi nói với bọn họ xong.
Mộ Thiếu Tử: "A. Bỏ ăn không tốt." Cho nên dự định cùng đi với cô t_t
Cố Thụy: "Tốt, cùng nhau cùng nhau" chết trẻ chết trẻ t_t
Vốn cô còn tưởng rằng người cao quý lãnh diễm như boss sẽ khinh thường cùng cô làm loại chuyện như vậy không nghĩ tới... t_t
Kỳ thật Mộ Thiếu Tử cũng không biết vì cái gì bản thân lại có loại suy nghĩ này, còn Cố Thụy chỉ là đơn thuần giải trí.
Ha ha! Ha ha!
Bất quá nghe được có người khen bản thân, Tô Mộc vẫn là rất vui vẻ. Trên mặt mây đen cũng trong nháy mắt tiêu tán. Nhìn cảnh tượng boss bên cạnh tự mang nam nhân như hoa hướng dương - - Cố Thụy, Tô Mộc liếc mắt.
Tô Mộc đi theo sau lưng đại boss, không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng cô cũng biết rõ hắn hối hận. Nghĩ tới đây, Tô Mộc không khỏi buồn cười.
Trong lòng boss gào thét như vậy: Ta biết rõ ta rất tuấn tú, ngươi! Còn có ngươi! Không được phép nhìn cô ấy! Nghĩ tới đây liền cố tình che trước mặt Tô Mộc, mặc dù hắn cũng không ý thức được động tác vô thức của mình.
Tô Mộc thân hình Mộ Thiếu Tự ngăn cản phía trước, mặt mờ mịt nhìn cái ót của đại boss, a như thế nào đây QAQ
Thật vất vả mới tản bộ xong, trở lại building, Tô Mộc cảm thấy giống như trôi qua một thế kỷ dài rồi vậy. Mới biết được, đừng nói cái gì mà tản bộ, thật sự đủ. Nhưng mà vừa rồi bụng còn no bây giờ đã thoải mái hơn.
Hiện tại Tô Mộc ngồi ở phòng hội nghị nghỉ ngơi, Mộ Thiếu Tử cùng Cố Thụy đi vào một phòng khác, mặc dù mới vừa rồi không có tránh đi cô, nhưng đây chẳng qua là chuyện công việc bình thường. Tô Mộc vẫn tự biết rõ, biết rõ chính mình không có phân lượng lớn như vậy, khiến bọn họ cái gì cũng có thể nói trước mặt mình, cái gì nên biết không nên biết, cô vẫn tự phân biệt được.
Nhàm chán Tô Mộc bắt đầu hồi tưởng cuộc sống trước đây của nguyên chủ, cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi có phải nguyên chủ cùng giám đốc trước đây nhận biết hay không? Nếu không vì cái gì Mộ Thiếu Tử sẽ thích nàng?
Nhớ lại trước kia, cô chỉ mơ hồ còn nhớ thời điểm cao trung, có một cậu bé mập mạp mỗi ngày đều đi theo phía sau mình!!
Không biết hắn hiện tại như thế nào? Ừm, hắn tên gọi là gì nhỉ? Mộ cái gì a? Đúng đúng đúng, Mộ Thiếu Tử!
"Khụ khụ khụ khụ" cái gì? Mộ Thiếu Tử? Đại boss chính là tiểu béo kia? Quả nhiên mập mạp đều có cỗ tiềm lực không ngờ.
Tô Mộc bụm mặt, ân hận một trận, làm sao có thể là boss được a, sinh không thể yêu. jpg
Cho nên sau này nguyên chủ biết rõ trong lòng Mộ Thiếu Tử đối với cô ôn tồn, mượn cơ hội đó lợi dụng trả thù nữ chủ, cho nên boss mới không giúp nguyên chủ sao?