Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 19: Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 6



Gian phòng bên trong hai người, một người vẻ mặt âm trầm, người khác là vẻ mặt lo lắng.

"Thiếu Tử, đây là tài liệu cậu nhờ tớ điều tra. Này." Cố Thụy mang tài liệu mình điều tra được đưa cho Mộ Thiếu Tử.

"Đã xảy ra chuyện gì sao? Trước cậu nói hệ thống an ninh công ty báo có hacker xâm nhập, phía sau màn xúi giục lại là hắn ta sao?" Nếu là hắn ta, thì có lý do gì đâu? Tập đoàn Mộ thị cùng tập đoàn Tần thị từ trước đến nay là quan hệ hợp tác, chuyện này với bọn họ mà nói, cũng không có có ích lợi gì a. Nghĩ tới đây, Cố Thụy không khỏi nhíu mày, mặt lo lắng nhìn Mộ Thiếu Tử.

Đúng vậy, bọn họ điều tra đối tượng chính là Tần Nam.

Mộ Thiếu Tử cầm tài liệu Cố Thụy điều tra, lật từng tờ từng tờ. Kỳ thật hắn cũng không hiểu Tần Nam tại sao phải làm như vậy. Cho đến khi hắn lật đến một trang, con mắt đột nhiên co rút lại một chút. Lập tức liền khôi phục lại bình tĩnh.

Chẳng lẽ là vì chuyện này sao? Nếu như là vì chuyện này, như vậy này hết thảy đều có thể hiểu được. Tên kia vì cô ta, đúng là điên cuồng như thế.

Mộ Thiếu Tử nhìn một đoạn ngắn trong tài liệu, nói Tần Nam gần đây thường xuất hiện bên cạnh một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới, khiến mọi người bắt đầu suy nghĩ bọn họ là một đôi. Nhưng là người trong cuộc là Amy lại lên tiếng phủ nhận, nói bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè. Đương nhiên bát quái của phóng viên giải trí mới không tin đâu, còn phối hợp soi ảnh, ánh mắt Tần Nam nhìn Amy cũng không phải là ánh mắt bình thường nhìn bạn bè.

Đương nhiên một thiếu gia tập đoàn Tần thị sao lại không có cách đem mọi chuyện đè xuống, có thể thấy rõ Tần Nam là cam chịu chuyện này.

"Ừ, là hắn ta. Tớ cũng là tra xét rất lâu." Nói xong, Mộ Thiếu Tử nhếch miệng cười lạnh mang vẻ thị huyết, có chút quỷ dị.

Cố Thụy ở bên cạnh suy nghĩ cũng cảm nhận được lãnh ý, khiến hắn(CT) cũng run sợ.

Hắn liều mạng mới bảo vệ được công ty, mới có thể đạt tới thành tựu ngày hôm nay. Hắn sao lại để người khác phá hủy đi nó? Nghĩ đến đầu sỏ gây chuyện, ánh mắt Mộ Thiếu Tử tối lại, đối với Ninh Manh tâm tình có nhạt vài phần.

Tô Mộc cũng không có nhiều chuyện như Ninh Manh. Lại không cẩn thận nhớ tới Tô Mộc, Mộ Thiếu Tử suy nghĩ có lẽ bên cạnh quá ít phụ nữ, đành phải lấy Tô Mộc ra để so sánh.

Cố Thụy: "Vậy cậu có tính toán gì hay không? Có cần nơi nào nói một tiếng, tớ sẽ cố gắng hết sức giúp cậu."

"Không cần. Loại chuyện như vậy, tớ còn có năng lực xử lý. Cậu vẫn là lo lắng cho mình đi. Tớ nghe nói mẹ cậu lại tự sắp xếp người cho cậu." Nói đến đây, Mộ Thiếu Tử khó được cười một tiếng.

Gần 30 rồi mà đến bây giờ Cố Thuỵ còn không có bạn gái, mẹ Cố quả thực vì hắn(CT) hao tổn tâm tư. Thấy con nhà mình cùng Mộ Thiếu Tử đi cùng nhau, lúc nào cũng đề phòng hắn(MTT) giống như phòng sói, còn hỏi Cố Thụy có phải cong không. Cố Thụy hết lần này đến lần khác phủ nhận, mẹ Cố vẫn không yên lòng, vì vậy vẫn tiếp tục sắp xếp người cho Cố Thụy.

"Không muốn cùng cậu nói chuyện này. Tớ đều muốn điên." Cố Thụy dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt như bị táo bón."Không phải là tớ bắt bẻ. Chỉ là người mẹ tớ giới thiệu đều quá kỳ ba, nguyên một đám tam quan bất chính." Quả thực muốn điên.

Đột nhiên Cố Thụy nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng ngời, "Nếu không, cậu đem Mộc Mộc cho tớ mượn. Tớ mang về gặp mẹ tớ."

"Không được." Mộ Thiếu Tử không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt Cố Thụy.

"Tại sao cự tuyệt nhanh như vậy, thật không được sao?" Cố Thụy làm mặt đáng thương nhìn Mộ Thiếu Tử.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Đáng tiếc Mộ Thiếu Tử trước đến giờ không bị lừa, không thèm để ý Cố Thụy, đi thẳng ra gian phòng bên ngoài.

Cố Thụy đằng sau đi theo Mộ Thiếu Tử ra khỏi phòng, vẫn treo bộ mặt đáng thương nhìn Mộ Thiếu Tử. Giống như là con chó lớn bị ném bỏ, cúi lỗ tai.

"Đi thôi. Về công ty." Vẻ mặt đại boss hiện tại tuyệt đối không thể yêu nhìn Tô Mộc nói, xong bước dài ra ngoài. Tô Mộc tạm biệt Cố Thụy, cũng đi theo Mộ Thiếu Tử rời đi.

Nhưng ánh mắt đáng thương kia của Cố Thụy, lại làm ra vẻ mặt ân cần? Nghĩ tới đây, Tô Mộc tự nhiên rùng mình, liền bước nhanh đuổi kịp Mộ Thiếu Tử, dường như đằng sau có vật gì đáng sợ ở đuổi theo cô vậy.

Cố Thụy nhìn một người lại một người đối xử với mình như vậy, trong nháy mắt cảm thấy cái thế giới này quá không đáng yêu.

__________________

Trở lại công ty, Tô Mộc trở về bàn làm việc của mình. Nằm sấp ở trên mặt bàn, mệt quá a. Đều chạy đi chạy lại một ngày. May mắn buổi chiều không có việc gì, nghĩ tới, Tô Mộc đem giày cao gót cởi ra. Thật muốn ngâm vào nước, thật đau.

Hiện tại bản thân thấy thoải mái Tô Mộc không biết rõ vì cái gì cảm thấy buồn ngủ quá, gục trên bàn làm việc ngủ. Mà tiểu Trương vốn đối diện, hiện tại bị tổng tài phái đi công tác một tháng. Cho nên gian phòng làm việc này không có một bóng người, nếu không tại sao Tô Mộc có thể ở trước mặt mọi người cởi giày ra.

Ở phòng làm việc Mộ Thiếu Tử gọi khàn cổ cũng không thấy ai, gọi điện thoại đều không có người nghe máy, rất tức giận. Bởi vì giám đốc làm việc ở tầng trên cùng, trừ trợ lý cùng giám đốc thì không còn ai khác.

( tầng cao nhất là nơi nghỉ ngơi của giám đốc)

Khi hắn ra cửa vừa nhìn đến, mới phát hiện trợ lý của hắn đang ngủ, còn đem điện thoại bàn để nghiêng bên cạnh.

Vốn hắn đang tức giận, thấy một màn như vậy, tức giận cũng chẳng biết tại sao nguôi ngoai.

Ồ? Trong này sẽ không lạnh sao? Vì vậy Mộ Thiếu Tử làm một động tác khiến người ta mở rộng tầm mắt, cẩn thận ôm lấy Tô Mộc đi lên tầng cao nhất.

Khi nhìn thấy giầy của Tô Mộc, hắn bật cười nghĩ, đợi cô tỉnh dậy nhất định phải doạ cô, hừ, thật thiếu trách nhiệm. Nhưng vẫn tốt bụng cầm giày cao gót Tô Mộc lên.

Tô Mộc cảm thấy mình giống như được ai ôm, mềm mại, còn sờ sờ. Sau đó hoàn toàn đắm chìm ở một nơi mềm mại, um, giống bông, thật thoải mái, ngủ lại sâu hơn.

Mộ Thiếu Tử bị Tô Mộc sờ sờ cảm thấy, tiểu nữ nhân này còn thật đi tìm địa phương cọ.

Giúp Tô Mộc vén lại chăn mền, ngắm khuôn mặt tinh xảo của Tô Mộc, cũng không biết là như thế nào, giống như mê muội nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.

Tô Mộc mơ màng, còn mượn cơ hội cọ cọ mặt vào tay Mộ Thiếu Tử.

Bị cọ ánh mắt Mộ Thiếu Tử trở nên tối tăm, thu tay về.

Ánh mắt chạm đến chỗ chân Tô Mộc bị thương, lấy hòm thuốc, cầm lấy chân nhỏ, xức thuốc, cẩn thận dán băng keo cá nhân cho cô, rất sợ làm cô tỉnh giấc, thầm nghĩ, sau này để cho cô đi ít một chút.

...

Tô Mộc nằm mơ thấy mình bị boss muốn sa thải vì ngủ trong giờ làm việc, giật mình tỉnh dậy.

"Tôi sai rồi, không nên ngủ trong giờ làm." Tô Mộc bật dậy, phát hiện mình ở trong một gian phòng xa lạ. Lại xuyên qua? Không đúng, nhiệm vụ vẫn chưa xong a.

Đợi chút! Tây trang này giống như là của boss. Hắn tầng cao nhất? Nhìn ra ngoài cửa sổ, f*ck, muộn như thế rồi. Xong đời xong đời, nằm mơ muốn thành thật.

Nhưng tại sao mình lại ở trong này, chẳng lẽ là boss ôm mình đi lên. Khó trách cảm thấy cái gì mềm mại, ríu rít ríu rít QAQ

Sửa sang lại quần áo, Tô Mộc làm vẻ mặt thấy chết không sờn đi xuống tầng. Cô biết rõ hắn sẽ ở đó, bởi vì toàn bộ công ty chỉ có hắn liều mạng làm việc. Nói đến đây còn rất đau lòng hắn.

Đã đến cửa phòng giám đốc Tô Mộc dự định đi nhận sai, đi vào liền "boss?" Run rẩy.

"Ừ?" Mộ Thiếu Tử ngẩng đầu. Nhìn bộ dáng Tô Mộc như một cô vợ nhỏ, cảm thấy rất buồn cười, ngẫm nghĩ khi nào người trước mắt vẻ mặt bắt đầu phong phú như vậy?

Giống như là lần đó sau đó.

"Boss, tôi sai. Tôi không dám lúc làm việc ngủ..." Tô Mộc cúi đầu, hai tay vặn góc áo.

"Ừ. Muộn rồi, đợi lát nữa tôi đưa cô về. "

Ồ? Chỉ như thế này? Tô Mộc ngẩng đầu đã nhìn thấy boss cúi đầu phê văn kiện.

"Cái kia, boss, tôi có thể..." Còn chưa nói hết đã nhìn thấy Mộ Thiếu Tử làm bộ mặt ngươi dám cự tuyệt ta thử xem, trong nháy mắt liền kinh sợ.

Nói một tiếng với Mộ Thiếu Tử, bỏ chạy đi ra bên ngoài chơi máy tính.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Tô Mộc đi, lại cúi đầu bắt đầu phê văn kiện, tốc độ hiển nhiên so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.