Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 24: Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 11



Edit: Linhlady

"Mộc Mộc! Như thế nào " Mộ Thiếu Tử thấy Tô Mộc ôm bụng sốt ruột hỏi thăm, nghe được Tô Mộc nói đau bụng, cũng sợ. Sau đó liền nhìn thấy cả người Tô Mộc mềm xuống.

Mộ Thiếu Tử ôm Tô Mộc, lấy điện thoại ra, gọi tiểu Trương chuẩn bị xe, "Đi lái xe tới đây, mau!" Giọng nói gần như gào lên, sau đó ôm ngang lấy Tô Mộc bước nhanh tới, cảm thấy như thế này có thể tiết kiệm thời gian hơn.

Tiểu Trương bị rống kinh ngạc, nhưng rất nhanh chạy xe qua. Nhìn thấy Tô Mộc trong lòng boss nhà mình, bỗng chốc liền minh bạch.

"Đi bệnh viện. Mau" Mộ Thiếu Tử sốt ruột, lại lấy điện thoại ra thông báo cho bệnh viện chuẩn bị tốt. Trong cổ họng rất khô, cảm thấy hơi nóng, kéo kéo cà vạt, mới giật mình khắp người toàn mồ hôi.

Mộ Thiếu Tử nhìn Tô Mộc nhíu chặt mày, tâm chẳng biết tại sao giống như bình tĩnh hơn, hôn một cái lên trán Tô Mộc trấn an, em sẽ không có chuyện gì.

...

Đến bệnh viện, nhân viên cứu hộ lập tức đem Tô Mộc đưa vào phòng giải phẫu.

Mộ Thiếu Tử nhìn Tô Mộc đi vào phòng giải phẫu, dứt khoát đem cà vạt kéo xuống, ném cho tiểu Trương, cả người ngồi phịch ở trên ghế bên ngoài, trong lòng có loại rầu rĩ căng thẳng cùng sợ hãi muốn bộc phát ra.

Tiểu Trương cảm thấy boss nhà mình quả thật thua trên tay Tô Mộc! Bất quá, trong lòng lại cầu nguyện Tô Mộc hãy cố gắng lên, ngàn vạn không cần có chuyện gì.

Đèn phòng giải phẫu vừa tắt, Mộ Thiếu Tử liền lập tức tiến lên hỏi thăm: "Bác sĩ, cô ấy như thế nào."

"..." Bị bắt bác sĩ nghĩ như thế nào lại là anh ==

"Bệnh nhân hiện tại không có gì đáng ngại. Còn có chàng trai trẻ, không được để vợ cậu ngửi được mùi nước hoa, còn có xịt nước hoa. Thành phần bên trong đều có xạ hương, đối thai nhi không tốt, còn có thể sinh non. May mắn các cậu đưa đến đúng lúc, bệnh nhân không có xuất hiện dấu hiệu sinh non. Chăm sóc cho vợ cậu thật tốt đừng để suốt ngày vào bệnh viện,..." Bác sĩ đứng bên bắt đầu nói không ngừng.

Mà Mộ Thiếu Tử thở phào nhẹ nhõm, nghe lời bác sĩ nói, cũng không thấy phiền.

Tiểu Trương: Gặp quỷ, đây vẫn là boss sao? Nhất định là mình hoa mắt. Nhưng may mắn tiểu Mộc không có chuyện gì. ~ ( ̄▽ ̄~)~

_____đây là đường ranh Tô Mộc đi vào phòng bệnh_____

"Ân..." Tô Mộc mở mắt ra, phát hiện gian phòng không có người, lại ở bệnh viện, thật là làm cho người ta khó chịu! Chống tay ngồi dậy, tựa ở đầu giường.

Vừa vặn Mộ Thiếu Tử cùng bác sĩ nói chuyện xong đi vào, thấy Tô Mộc tỉnh lại, bước nhanh tới, "Cảm giác như thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?."

Tô Mộc lắc đầu, "Không có, chỉ là..." Muốn nói lại thôi, sờ sờ bụng.

"Con không có việc gì. Em tại sao lại không cẩn thận như vậy..." Mộ Thiếu Tử nhìn động tác của Tô Mộc liền biết cô muốn nói chuyện gì. Nghĩ trách cứ Tô Mộc một phen, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt Tô Mộc ủy khuất, tâm cũng mềm xuống.

"Em cũng không biết tại sao." Tô Mộc chu cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt có sương mù. Cũng tự trách mình không có bảo vệ tốt tiểu bánh trôi.

"Được rồi, anh cũng không phải là trách em. Không có việc gì là tốt rồi." Mộ Thiếu Tử ôn nhu vuốt tóc Tô Mộc, ôm cô vào lòng, đem cái cằm tựa trên trán cô.

Động tác của hắn khiến Tô Mộc cảm thấy ấm áp, duỗi tay ôm thắt lưng Mộ Thiếu Tử. Tựa ở trên người hắn, ân, ở bên boss mới có cảm giác an toàn.

Tiểu Trương cầm thuốc dưỡng thai đi vào chứng kiến cảnh này, che mặt không dám nhìn, đúng là hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, có phải mình nên ra ngoài hay không, sau này đi vào lần nữa thì phải làm sao bây giờ, tiểu Trương cảm thấy nhất định boss sẽ bắt làm việc, quyết định mở miệng "Boss, đây là thuốc của tiểu Mộc. Tôi đi về trước, có việc gì, ngài gọi tôi." Nói xong, tiểu Trương để thuốc xuống nhanh chân chạy đi.

"Ách, hắn chạy nhanh như vậy làm gì." Tô Mộc thấy động tác của tiểu Trương, cảm thấy không lí giải được, bên trong này có cái gì rất đáng sợ sao? Khẳng định là vì Mộ Thiếu Tử, sao mình lại đáng yêu như thế.

Tiểu Trương: chúc mừng cô đã tìm được chân tướng.

Sắc mặt Mộ Thiếu Tử tối tăm, xem ra công việc của tiểu Trương quá ít. Cầm đi thuốc tiểu Trương bỏ trên bàn, rót một chén nước đưa cho Tô Mộc "Uống thuốc. A ~"

"..." Tô Mộc nghĩ mình lại không phải là đứa trẻ, hắn đang làm cái gì a.

Nhưng mà vẫn là ngoan ngoãn há mồm uống thuốc. Ân, có chút khổ.

"Thiếu Tử, em làm chậm hành trình của anh phải không? Bằng không ngày mai em về nước đi." Tô Mộc cảm giác mấy ngày này mình đã rất phiền toái hắn, mặc dù hắn không nghĩ như vậy.

"Không vội. Ngày mai anh và em cùng nhau về nước đi." Tổng tài nhìn Tô Mộc uống thuốc xong, mới yên lòng.

"Nhưng mọi chuyện ở đây thì xử lý sao?"

"Ừ, không sai biệt lắm, chuyện buổi chiều, để tiểu Trương ra mặt là được. Ngày mai chúng ta trở về đi." Mộ Thiếu Tử cảm thấy cần nhanh chóng trở về, phải để cô ở nhà mới an toàn, nếu không vạn nhất lại đã xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ. Quả nhiên ở nhà vẫn là an toàn nhất, quyết định như vậy đi.

Nếu như Tô Mộc biết rõ ý tưởng của Mộ Thiếu Tử nhất định sẽ điên cuồng lay bả vai hắn.

Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc, chỉ chốc lát mí mắt Tô Mộc nặng trĩu lầm bầm nói vài câu " Em buồn ngủ quá, muốn ngủ ", nói xong nằm xuống, không bao lâu liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Mộ Thiếu Tử ngắm khuôn mặt Tô Mộc trơn bóng không tỳ vết, dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Mộc. Thật sự là khiến cho người ta không yên tâm, cúi người đặt lên môi Tô Mộc một nụ hôn.

Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt thay đổi, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan.

Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên cô ta xuất hiện là vì cái gì, bất luận cô ta vì cái gì, hắn muốn cô ta vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt Tô Mộc.

Bóng lưng đi xa mang một cỗ ngoan ý, còn có quyết tuyệt.

...

Trở lại trong nước chính là tốt nhất, giống như ban đầu đã nói ngày thứ hai Tô Mộc sẽ về nước, nhưng khi vừa xuống máy bay, Mộ Thiếu Tử trở về đến công ty, hắn gọi lái xe trong nhà đón Tô Mộc đến ở trong biệt thự hiện tại của hắn, nói là vì an toàn của Tô Mộc.

Đến biệt thự của Mộ Thiếu Tử, Tô Mộc cảm thấy cả một căn nhà lớn nhưng lại không có một bóng người. Bởi vì chuyện Ninh Manh lần trước, Mộ Thiếu Tử chuyển tới đây ở, nhưng lại rất ít trở về nơi này, hầu như đều ở lại phòng trong công ty.

Tô Mộc nghĩ rằng Mộ Thiếu Tử là bởi vì cảm thấy bầu không khí bên trong vắng vẻ nên cũng rất ít trở về.

Tới khi Mộ Thiếu Tử trở về, trước mắt anh là hình ảnh Tô Mộc ngồi ở ghế sô pha xem ti vi, trong lòng một trận ấm áp, bước nhanh lại chỗ Tô Mộc.

Tô Mộc vừa thấy Mộ Thiếu Tử, cười tủm tỉm nhìn hắn, " Anh đã về rồi! Anh muốn ăn cái gì không. Em đi nấu đi nấu cho anh ăn."

"Không cần, anh không đói. Nếu em đói thì gọi chị Trần làm cho em." Ngồi bên cạnh Tô Mộc, môi mỏng khẽ mở.

" Em không đói bụng. Cho nên nói chị Trần tẩu đi nghỉ ngơi rồi." Tô Mộc nhìn Mộ Thiếu Tử một cái.

"Như thế nào còn chưa ngủ?"

"Em chờ anh trở về." Vẻ mặt Tô Mộc đương nhiên trả lời, cũng không cảm thấy không có gì không đúng.

"A? Chờ anh trở lại... Cùng nhau ngủ sao?" Môi gợi cảm phun ra mấy chữ này, còn đặc biệt hạ thấp giọng, ghé bên tai Tô Mộc nói.

Tô Mộc bị Mộ Thiếu Tử thổi khí đến ngứa ngáy, nghe hắn nói bỗng chốc liền mặt đỏ.

Đùa giỡn Tô Mộc xong tâm tình Mộ Thiếu Tử thật tốt nói bản thân đi tắm liền đứng dậy.

Tô Mộc lập tức tắt ti vi, theo Mộ Thiếu Tử lên lầu.

Chờ hắn tắm rửa xong, ra ngoài phát hiện đã ngủ Tô Mộc trên giường. Cười cười, liền nằm xuống bên cạnh, tắt đèn.

Ôm cô vào lòng, một đêm ngủ ngon.

w

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.